Tôi bỏ ra 4 tệ mua một tờ vé số, trúng ngay 5 triệu.
Còn chưa kịp vui mừng thì đã gặp tai nạn giao thông.
Chi phí điều trị lên đến 4,9 triệu.
Chồng tôi đứng trước giường bệnh, lạnh lùng :
“Em mà biết điều thì đã không bị thương nặng đến mức tốn kém như !”
Sau đó ta ôm trọn 5 triệu, cùng với đầu của mình cao chạy xa bay.
Lúc mở mắt ra, tôi thấy mình quay lại trước quầy vé số.
Điện thoại không ngừng rung lên, ảnh đại diện của chồng cứ chớp nháy liên tục.
Tôi biết, ta cũng đã trọng sinh rồi.
1
Khi biết tờ vé số 4 tệ của mình trúng 5 triệu, một chiếc xe Cullinan to lớn ầm một tiếng đâm sầm vào xe tôi.
Cơ thể tôi giống như búp bê rách nát, bị va đập và ép chặt giữa đống sắt thép méo mó của chiếc xe.
Giữa cơn đau thấu xương, tôi vẫn còn đang nghĩ: “Không biết tiền trúng vé số có đủ chi phí điều trị không nhỉ?”
Rồi tôi đưa vào bệnh viện.
Tình trạng rất nghiêm trọng, phải nằm luôn trong phòng ICU.
Tôi nghe thấy bác sĩ :
“…gãy xương toàn thân, tổn thương nội tạng, chấn thương não… chỉ có thể tiếp tục theo dõi, hy vọng tỉnh lại rất mong manh…”
Tôi muốn với họ là tôi vẫn còn cứu .
Nhưng lại không thể mở miệng.
Rồi giọng của Kỷ Yến Lễ vang lên, run rẩy:“Nhiên Nhiên, xin lỗi.
Anh không cứu em… Bác sĩ chi phí điều trị là 4,9 triệu…
4,9 triệu lận mà…
Anh thật sự hết cách rồi… Nếu em biết điều một chút, thì đã không bị thương đắt đỏ thế này!”
Tôi lặng im nghe ta từ đau lòng nghẹn ngào chuyển sang nổi giận bất lực.
Anh ta vẫn như , luôn giỏi đổ lỗi cho người khác để che giấu sự vô dụng của mình.
Nhưng… tôi trúng vé số mà, tận 5 triệu cơ mà…
À đúng rồi, ta không biết tôi trúng số!
Tôi cố gắng muốn cho ta biết, tờ vé đang ở trong ngăn kéo phòng tôi, mau mang đi đổi tiền đi!
Nhưng cho dù tôi cố đến mấy, cũng không phát ra một âm thanh nào.
Tức chết mất!
Đang dằn vặt trong lòng, thì trong phòng lại vang lên giọng yểu điệu của một người phụ nữ:
“Xong chưa A Yến~”
Tôi vểnh tai lên.
Giọng này… nghe quen quen.
“Anh khóc gì chứ? Là ta tự lái xe không cẩn thận nên mới bị đâm thế này.
Cảnh sát giao thông đã xác định là ta hoàn toàn chịu trách nhiệm. May mà bên kia bị nhẹ, không truy cứu.
Anh ta đi, thành ra thế này rồi, có đốt hết tiền cũng chẳng cứu nổi.
Chúng ta cái gì cũng cần tiền, sao phải phí tiền vào một người phế nhân?
Thôi nhanh lên đi, không là trễ chuyến bay bây giờ.”
Một lúc sau, tôi cảm nhận một bàn tay chạm nhẹ lên mặt mình.
Là tay của một người đàn ông, run rẩy.
“Nhiên Nhiên, xin lỗi em, đừng trách .”
Tiếng bước chân của hai người dần xa, rồi biến mất ngoài cửa.
Trong phòng chỉ còn lại sự im lặng, cùng tiếng máy móc kêu lạnh lùng từng tiếng “tít—tít—”
Xem ra, tôi không sống nổi rồi.
Tôi thấy có chút oán hận.
Cả đời may mắn của mình, cuối cùng lại thành của người khác.
Nếu lại một lần nữa, tôi nhất định sẽ không mua vé số—
Là điều không thể.
Vì tôi, sau khi trọng sinh, lại bước vào đúng cửa tiệm bán vé số đó, vào đúng thời điểm đó.
Tờ vé số trị giá 5 triệu đó lại quay về tay tôi.
Lần này, tất cả những gì thuộc về tôi — tôi sẽ đòi lại hết.
2
Tôi ngồi ở trạm xe buýt đối diện tiệm bán vé số, tờ vé may mắn xoay tròn giữa các ngón tay.
Chiếc điện thoại trong túi liên tục rung lên.
Tôi lôi điện thoại ra, ảnh đại diện của Kỷ Yến Lễ nhấp nháy liên tục trên màn hình.
Đây là cuộc gọi thứ 13 của ta.
Thú vị thật.
Kiếp trước vào thời điểm này, chúng tôi gần như đã không còn chuyện với nhau.
Sau vô số lần cãi vã, chiến tranh lạnh, cộng thêm mẹ ta luôn đổ thêm dầu vào lửa, cuộc hôn nhân của chúng tôi cuối cùng cũng rơi vào bế tắc.
Tai nạn xe hơi xảy ra đúng lúc tôi đang trên đường đến Cục Dân chính thủ tục ly hôn.
Vậy mà giờ phút này, ta lại gọi cho tôi liên tục 13 cuộc, thật đáng ngờ.
Tôi nhếch môi, nhấn nút nghe máy.
“Nhiên Nhiên!”
Anh ta nghe có vẻ thở phào nhẹ nhõm, xen lẫn chút trách móc: “Sao em không nghe điện thoại ?”
Tôi đưa tờ vé số lên soi dưới ánh sáng, lười nhác đáp: “Không nghe điện thoại của cũng cần lý do à?”
Anh ta nghẹn lại một chút, rồi hỏi tiếp: “Em đang ở đâu ?”
Bạn thấy sao?