Tơ Tình – Chương 2

03Tô Mông bị Mạc Trạch mang về.Nàng không biết gì về chuyện này, chỉ nhớ lúc đó mình đang ngồi thuyền trên sông ngắm trăng, gió nhẹ thổi qua, mang theo một mùi hương ngọt ngào thanh khiết.Sau đó, nàng không còn nhớ gì nữa.Mấy ngày đầu, Tô Mông đã hỏi Mạc Trạch có thể thả nàng về không, Mạc Trạch kể cho nàng nghe về mối lương duyên kiếp trước của hai người, nàng đó là chuyện của kiếp trước, nàng cũng không cần Mạc Trạch báo ân kiếp này.Nhưng Mạc Trạch kiên quyết không chịu thả nàng đi.Về sau, Tô Mông thấy người mềm cứng đều không ăn thua, bèn ngày nào cũng nổi giận, đập hết đồ đạc trong phòng để trút giận, bày tỏ sự phản kháng của mình.Mạc Trạch không hề quan tâm, ngày hôm sau lại thay đồ mới, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.Kiểu ở chung kỳ lạ này kéo dài đến tận hai năm.Mạc Trạch từng nghe , nữ tử rất thích mèo, vừa hay nguyên hình của ta là mèo rừng, người bèn bảo ta hóa thành nguyên hình, vào phòng Tô Mông thân với nàng.Kết quả Tô Mông hoàn toàn không để tâm, nàng quyết tâm rời khỏi đây.Vì , mỗi lần ta vào, nàng đều ném ta ra ngoài, thậm chí ta còn không chạm vào vạt áo của nàng.Sau lần thứ một trăm lẻ tám bị ném ra ngoài, ta không nhịn nổi, quyết không nghe lời Mạc Trạch vào phòng nàng nữa....Trải qua những sóng gió này, ta ngồi bên hồ sen, mặt nước phản chiếu gương mặt trắng nõn của ta, điểm xuyết một chấm đỏ trên trán.Đó là một bông hoa mai ba cánh, do Mạc Trạch điểm cho ta."Tính con đơn thuần, sợ xuống núi sẽ bị người ta lừa gạt, ta phong ấn tơ của con, đợi đến khi con gặp người định mệnh, nó sẽ tự cởi bỏ."Ta vẫn nhớ lời người .Nhưng ta chỉ là một con mèo hoang thành tinh, sao hiểu thứ nam nữ khiến người ta say đắm trong nhân gian?Chỉ là mây bay nước chảy, ta chẳng thèm khát thứ đó.Từ khi Mạc Trạch mang Tô Mông về, thời gian người ở bên ta càng ngày càng ít.Trước đây, khi chưa tìm thấy Tô Mông, ta luôn ở bên người, dù là ăn cơm, du ngoạn hay xuống núi.Bên cạnh người chỉ có một mình ta.Sự xuất hiện của Tô Mông, giống như cướp đi vị trí của ta .Trong lòng chất chứa một cục tức, ta cũng không rõ nguyên nhân là gì.Ta nhặt một viên đá xanh bên bờ hồ, ném xuống hồ.Gợn sóng lan tỏa, xé nát hình ảnh phản chiếu của ta.Buổi tối, ta cố ý món bánh hoa quế mà Mạc Trạch thích nhất.Nhưng đợi mãi, đợi đến khi hương hoa quế trong bánh tan biến hết, ta vẫn không đợi Mạc Trạch.Ta không kìm , đi đến chỗ ở của Mạc Trạch, không thấy bóng dáng người.Nếu người không ở đây, chắc chắn là đến chỗ Tô Mông rồi.Ta thở dài, lại chạy đến trước phòng Tô Mông.Trong nhà gỗ đèn đuốc lập lòe, cửa sổ không đóng kín, còn một khe hở.Qua khe hở, ta thấy Mạc Trạch và Tô Mông, bóng dáng hai người quấn quýt lấy nhau.Tô Mông nép vào lòng người, hai tay ôm chặt eo người, tiếng nức nở khe khẽ vang lên.Còn gương mặt vốn lạnh lùng của Mạc Trạch, lại lộ ra vẻ dịu dàng, ánh đèn soi sáng đôi mắt người, như chứa đựng muôn vàn lời muốn .Ta ngẩn người tất cả.Giây tiếp theo, Mạc Trạch nâng mặt nàng lên, cúi đầu hôn lên môi nàng.Cảnh đẹp ngày lành, sớm hôm cùng nhau, bọn họ như người trong tranh.Ta không nhịn nữa, quay mặt đi, men theo đường cũ, chậm rãi trở về phòng.Còn lồng ngực, lại như bị người ta dùng tay xé toạc ra, đau đớn vô cùng.Bông hoa mai trên trán, đỏ tươi như máu.04Có lẽ do bị ảnh hưởng bởi hai người bọn họ, đêm đó sau khi ngủ, những hình ảnh trong giấc mơ của ta đều là nụ hôn Mạc Trạch nhẹ nhàng đặt lên môi Tô Mông.Ta ngủ không ngon giấc, sáng sớm tỉnh dậy, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, một nửa chăn rơi xuống đất, một nửa dính vào đuôi giường, dù sao cũng chẳng đắp gì cho ta.Đầu óc ta choáng váng, toàn thân uể oải, ngay cả chuyện cũng thấy mệt mỏi.Mạc Trạch gõ cửa phòng ta, hỏi: "A Tuế, dậy chưa?"Ta cứng người trong giây lát, đáp một tiếng, vội vàng mặc quần áo.Tua kiếm màu xanh lục vốn cài bên hông ta, giờ đang nằm yên trên bàn gỗ, ta do dự một chút, rồi nhét nó vào trong gối.Mạc Trạch đẩy cửa bước vào, thấy ta ngồi trước gương đồng, hắn cong môi bước tới, tiện tay cầm lấy chiếc lược gỗ trên bàn."Ta chải tóc cho con."Trước đây, ta tính hoang dã, thường xuyên thức khuya dậy muộn, sau khi Mạc Trạch gọi ta dậy, ta luôn trong trạng thái mệt mỏi, người bèn đảm nhận việc chải tóc cho ta, từng nhát lược lướt qua mái tóc dài như thác nước của ta, ánh mắt chỉ có bóng lưng của một mình ta, cuối cùng buộc một sợi chỉ đỏ lên tóc ta.Lần này, hắn cũng như mọi khi, cầm lược, vừa chạm vào tóc ta, ta lại đột nhiên lùi lại một bước, tránh né sự đụng chạm này.Mạc Trạch dường như không ngờ tới hành này, những ngón tay thon dài của hắn siết chặt chiếc lược, cánh tay cứng đờ giữa không trung.Ta giật mình nhận ra mình quá đường đột, khoảnh khắc vừa rồi, ta thật sự không muốn hắn chạm vào mình.Đặc biệt là... nghĩ đến tối qua, hắn và Tô Mông quấn quýt, ta càng thêm bực bội."Sư phụ, sau này không cần chải tóc cho con nữa, con tự chải ." 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...