Tỏ Tình Với Sếp – Chương 6

6

12

“Cô Thẩm, sống ở đâu?”

Tôi còn chưa kịp trả lời, Bùi Húc nhàn nhạt : “Hôm nào tôi cũng đưa ấy về, hôm nay tôi cũng để tôi đưa về đi.”

Tôi:”?”

Chu Tuấn sửng sốt: “Anh… ngày nào cũng đưa ấy về?”

Bùi Húc gật đầu: “Ừ.”

Dưới ánh mắt kinh ngạc và đờ đẫn của Chu Tuấn, Bùi Húc trực tiếp kéo tôi vào chiếc Cayenne của mình.

Qua cửa sổ kính, tôi thấy Chu Tuấn vẫn ở tại chỗ với một cái như bị sét đánh.

13

Ở trong xe, tôi cúi đầu không dám ngẩng lên Bùi Húc. Tôi không biết nghĩ gì, cũng không dám biết. Hôm qua tôi mất ngủ cả đêm không nghĩ ra đáp án, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này cũng không nghĩ ra.

Bùi Húc mím môi và không gì. Bầu không khí trong xe lĩnh lặng. Bùi Húc bất ngờ bẻ lái, rẽ vào một con ngõ nhỏ rồi đỗ xe lại. Tôi giữ chặt dây an toàn, không dám hớ hênh.

Trong một khoảng thời gian ngắn, tôi không biết ai lúng túng hơn ai. Nói tóm lại, Chu Tuấn và tôi không tự nhiên cho lắm vì Bùi Húc đã tham gia buổi gặp mặt của chúng tôi.

Vâng, là tham gia.

Tôi đã giải thích với Bùi Húc rằng tôi không đi xem mắt mà là đang gặp gỡ một người . Vì tôi đã là tôi thích Bùi Húc sao tôi lại đi gặp mặt chứ!

Không một lời, Bùi Húc kéo một chiếc ghế đẩu và ngồi xuống bên cạnh tôi.

“Có phiền khi thêm một đôi đũa nữa không?”

Tôi ngượng nghịu, nháy mắt điên cuồng với Chu Tuấn: “Không phiền, đương nhiên không phiền rồi…”

Trước đó Chu Tuấn đã hợp tác với Bùi Húc cho nên ta đã không phản đối, ta thậm chí còn trò chuyện với tôi về Bùi Húc, về công việc kinh doanh mà họ hối tiếc vì đã không đạt thỏa thuận, về quá khứ, về các phương pháp nắm đ.ấ.m sắt và hành kiên quyết của Bùi Húc, gần như thổi Bùi Húc lên tận mây xanh.

Nhưng trong lúc ăn, trông Bùi Húc hơi lạ.

Chu Tuấn lấy bát gia vị cho tôi, Bùi Húc đi–ên cuồng đổ giấm vào bát của mình.

Chu Tuấn đứng dậy bưng cho tôi một bát súp; Bùi Húc lập tức gọi người phục vụ: “Ở đây có canh mận chua không?”

Chu Tuấn gắp cho tôi một đũa thức ăn, kêu tôi ăn nhiều hơn một chút, Bùi Húc thầm thì “Sườn xào chua ngọt này sao lại không có đường nhỉ?”.

…Anh ta sao thế?

Tôi vùi đầu vào ăn không dám đến lần thứ hai.

Sau bữa tối, Chu Tuấn muốn đưa tôi về nhà.

Bùi Húc quay đầu lại và thẳng vào tôi. Tôi giả vờ ch–ết. Bùi Húc gọi thẳng tên tôi: “Thẩm Nhạc Di.”

“Vâng?”

“Tôi nhịn không .”

“Ồ?”

“Tôi đầu hàng, tôi chịu thua.”

“Ah?”

“Thật sự tôi biết em tỏ không có thành tâm.”

Đồng tử tôi rung chuyển. Bùi Húc đưa tay cởi dây an toàn: “Tôi muốn em theo đuổi tôi là để thỏa mãn sự ích kỷ của bản thân, em không biết cũng không sao, tôi có thể chủ .”

“Tôi cũng nghĩ đến việc nổi giận với em để thu hút sự ý của em, tự hỏi liệu điều này có khiến em quan tâm đến tôi nhiều hơn không.”

“Nhưng tôi không thể đợi nữa.”

“Nghe em đi hẹn hò gặp mặt, nghĩ đến chuyện em có thể ở bên người khác, tôi thực sự phát đi–ên lên vì ghen tị.”

Đầu óc tôi hoàn toàn choáng váng. Bùi Húc nắm tay tôi, sâu vào mắt tôi: “Thẩm Nhạc Di, để nghiêm túc hỏi em một lần…Anh…có cơ hội không?”

Trong mắt ấy dường như có một ma lực mê hoặc, từng chút một dụ người ta đắm chìm vào đó. Nói không rung , là bởi tôi sợ mình bị tổn thương, không dám tiếp nhận; hay là vì phải đối mặt một người tốt hơn nhiều so với mình nên không dám rung . Tôi nghĩ, có thể là cả hai.

Tôi đối với Bùi Húc, ngay từ khoảnh khắc ấy tựa đầu vào vai và thì thầm tên tôi, tôi đã rung không thể kiểm soát rồi.

14

Trong khi tôi đang lo lắng thì bất ngờ điện thoại của mẹ tôi gọi đến, mẹ phủ đầu tôi: “Thẩm Nhạc Di, sao con có thể hỏng buổi xem mắt, mẹ hết cách với con rồi!”

“Mẹ đã với con bao nhiêu lần, con ở một mình mẹ không yên tâm, con. . . “

Mặc dù âm thanh của tai nghe không lớn chúng tôi đang ngồi trong chiếc xe kín bưng và yên tĩnh nên nó vẫn cực kỳ chói tai. Nghĩ tôi cắt ngang lời cằn nhằn của mẹ: “Mẹ, với người giới thiệu giúp con xin lỗi Chu.”

Mẹ tôi tức điên lên: “Xin lỗi? Con nghĩ xem có nên xin lỗi không?”

Tôi liếc Bùi Húc, sắc mặt không thay đổi, thế là tôi hắng giọng: “Đương nhiên phải xin lỗi, thật xin lỗi vì không rõ trước với mẹ.”

“Gần đây, con và trai xảy ra mâu thuẫn, con đã khiến Chu Tuấn nhạo rồi. Con thực sự xin lỗi.”

Âm lượng của mẹ tôi đột ngột tăng trở lại: “Bạn trai? Con có trai sao? Là ai? Làm nghề gì? Tên gì? Tại sao con không với mẹ?”

Tôi Bùi Húc và trả lời từng câu một: “Anh ấy là sếp của tôi. Tên ấy là Bùi Húc.”

Trên mặt Bùi Húc lộ ra một chút cảm , ngước ánh mắt hoài nghi đặt lên tôi, như thể muốn tìm kiếm câu trả lời tích cực từ khuôn mặt tôi.

Tôi nắm chặt bàn tay của mình tiếp tục giải thích với mẹ: “Bọn con ở bên nhau chưa lâu nên chưa có thời gian cho mẹ biết.”

Sau khi giải thích một lúc lâu, mẹ tôi cuối cùng cũng thôi không phiền tôi nữa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...