Đôi mắt của Bùi Húc không có sự tập trung do bị mờ quá mức tôi cảm thấy rằng lúc chuyện, dường như Bùi Húc luôn tôi.
Đã có một sự bùng nổ trên bàn ăn.
“Tôi đi đây! Bất ngờ quá!”
“Ai, người Bùi tổng thích là ai!”
“Bùi tổng! Nói nhanh lên…”
Bùi Húc lắc đầu và không thêm gì nữa.
10
Kết thúc buổi team building, ai nấy đều ngà ngà say.
Tôi chuẩn bị đi thẳng về nhà, chàng thông minh Triệu Xung đã ngăn tôi lại: “Này, Nhạc Di, trước đây không phải vẫn luôn đi cùng Bùi tổng sao? Nhất định biết nhà Bùi tổng ở đâu!”
Tôi kinh hãi quay lại: “Hả?”
Triệu Xung đỡ Bùi Húc đang say, điên cuồng chớp mắt với tôi: “Cô đưa tiễn Bùi tổng về đi.”
Tôi vừa định tìm cớ từ chối, quản lý bộ phận ở một bên lại gật đầu tán thành: “Tôi thấy như cũng tốt! ”
Sau đó, ta kéo Bùi Húc đến bên cạnh tôi: “Tiểu Thẩm, Bùi tổng giao cho .”
Tôi:”?”
Trong lúc trò chuyện, các đồng nghiệp tản dần đi không còn một ai.
Bùi Húc mê mang đến nỗi thậm chí ta không mở mắt ra lấy một lần. Tôi vào mớ hỗn độn này và cảm thấy như mình là người đã bị người ta cố ý chọn. Bùi Húc đưa tay quàng qua cổ tôi, lẩm bẩm: “Về nhà……”
Tôi thở dài, ra ngoài bắt taxi.
Cũng may là khi say Bùi Húc khá ngoan ngoãn và biết khai báo địa chỉ nhà một cách trung thực.
Ngồi ở ghế sau taxi, Bùi Húc bất ngờ nghiêng đầu tựa vào vai tôi, chớp chớp mắt tôi. Tôi sợ hãi trước cái chằm chằm của ta và đưa tay đẩy ta ra Bùi Húc đã gồng hết sức khiến tôi không tài nào đẩy .
Anh ta vẫn tựa lên vai tôi, bĩu môi: “Thẩm Nhạc Di, sao em lại ng–ốc như ?”
Tôi không chịu nhận: “Tôi ng–ốc chỗ nào?”.
Bùi Húc búng ngón tay có chút bực bội: “Tại sao em không trả lời khi tôi bảo tôi đừng trả lời?”
Cái gì nữa đây?
Anh ta vẫn tiếp tục : “Đầu em bằng gỗ à?… Rõ ràng là chỉ cần em dỗ dành một chút là tôi sẽ ổn thôi em lại không … Không phải là em tỏ trước sao…”
Càng về sau, giọng Bùi Húc càng lúc càng trầm, nhỏ đến mức tôi gần như không nghe thấy. Mặt tôi nóng bừng vì uống chút rượu, nhanh chóng hạ cửa sổ xuống để thông gió.
Nhà của Bùi Húc ở một khu chung cư cao cấp, trang trí như khách sạn năm sao. Tôi cõng ta suốt quãng đường về nhà một cách khó khăn.
Lúc mở cửa, Bùi Húc tựa cả đầu vào vai tôi, hơi thở phả ra tai tôi ngứa ngáy. Vừa tránh hơi thở của Bùi Húc, tôi vừa lẩm bẩm: “Có mùi rượu…”
Lúc tôi lẩm bẩm đến, tôi không để ý rằng Bùi Húc không vui, chỉ cảm thấy cả người mình nhẹ nhõm thôi. Quay người lại, Bùi Húc đã đứng thẳng bên cạnh tôi, khó khăn mở mắt ra và rất bất mãn : “Đây không phải mùi rượu!”
“Là mùi hương nam tính.”
Tôi c.h.ế.t lặng trước sự nghiêm túc đột ngột của Bùi Húc. Vừa mở cửa tôi vừa đẩy ta vào và trả lời: “Vâng, vâng, rất nam tính.”
Lúc Bùi Húc bị tôi đẩy vào nửa người, ta đột nhiên quay lại đối mặt với tôi, chớp mắt, cố gắng tập trung vào ánh .
Tôi đang cố hiểu hành vi của Bùi Húc thì ta đã đặt tay lên eo tôi, nắm lấy rồi kéo tôi đến chiếc ghế sô pha cạnh cửa, cả người đổ lên người tôi, thấp giọng thì thào:
“Em không thể ngửi thấy mùi hương nam tính. Em phải thử.” Vừa dứt lời, Bùi Húc ôm lấy mặt tôi, hôn lên môi tôi, truyền hơi thở của mình qua cho tôi.
Hơi thở pha lẫn rượu với một chút ngọt ngào mà tôi không phân biệt .
……
Tôi sững người trong nửa phút, đẩy Bùi Húc ra và bỏ chạy.
11
Đêm đó, tôi bị mất ngủ, mất ngủ hoàn toàn. Nửa đêm trằn trọc không ngủ , nhắm mắt lại là thấy hình ảnh không thể diễn tả kia. Tôi không tìm ai tâm sự nên tôi đành nhắn tin cho mẹ: “Mẹ, con rất nhớ mẹ.”
Kết quả là tôi đã bị dội b.o.m vào ngày hôm sau.
“Thẩm Nhạc Di, nửa đêm con nghĩ cái gì , công ăn lương lại ở xa như gì?”
“Kể cho mẹ nghe chuyện của con đi. Con ra ngoài việc một mình, không chịu ở nhà. Con có ổn không?”
“Không có ai chuyện với con vào đêm khuya sao!”
“Con phải đi xem mắt, chỉ cần có người ở cạnh là ổn!”
Sớm biết như thế này tôi đã không nhắn mẹ rồi.
Tôi kiếm cớ để trốn tránh buổi xem mắt, mẹ tôi đã lo lắng đến mức dọa bay đến đây để bắt tôi đi. Không còn cách nào khách, tôi chỉ có thể đồng ý.
Nhưng giờ gặp mặt lại diễn ra hơi sớm. Nếu tôi muốn đi vào lúc đó, tôi sẽ phải xin nghỉ việc sớm một chút.
Theo nguyên tắc cơ bản là tôn trọng đối phương, tôi không muốn đến muộn. Vì , tôi đã báo cáo với người quản lý trước khi nghỉ việc. Nói với ấy rằng tôi có việc ở nhà và muốn về sớm một chút. Anh ấy vui vẻ gật đầu.
Cuộc hẹn đặt tại một nhà hàng tương đối cao cấp, đối tượng là một thanh niên đẹp trai tên Chu Tuấn.
Họ Chu Tuấn là giám đốc điều hành của một công ty, coi là người trẻ tuổi và có triển vọng.
Chu Tuấn di chuyển chiếc ghế cho tôi và đưa menu cho tôi một cách lịch sự. Phải công nhận trông Chu Tuấn khá phong độ, không phải chuyện của tôi.
Tôi đang nghĩ xem phải gì để từ chối Chu Tuấn thì ta lại rất chu đáo, thấy tôi do dự khi lật menu, Chu Tuấn liền : “Cô thích gọi món gì cũng , tôi không quan trọng lắm.”
Tôi mỉm và chỉ gọi vài món ăn.
Trong lúc đợi người phục vụ bưng đồ ăn lên, Chu Tuấn bắt đầu chủ tìm đề tài chuyện, ta có vẻ khéo bắt chuyện, ngay cả khi tôi không tìm thấy gì để , ta vẫn duy trì bầu không khí rất tốt.
“Mà này, Thẩm có hình mẫu đàn ông nào không?”
Tôi gật đầu theo phản xạ: “À, tôi đoán là có…”
Tôi tính bịa ra một hình mẫu để từ chối ta nghĩ về điều đó, đột nhiên khuôn mặt của Bùi Húc xuất hiện trong đầu tôi, không cần suy xét, tôi bắt đầu miêu tả ngoại hình của Bùi Húc: “Anh ấy cao hơn tôi và rất đẹp trai, mặc dù tính cách hơi lạnh lùng khi chuyện lại rất dễ thương… “
Khi tôi đắm chìm trong việc mô tả các đặc điểm nhận dạng của Bùi Húc mà không thể lý giải, không ý đến biểu cảm của Chu Tuấn. Đột nhiên, Chu Tuấn đứng dậy và chào người sau lưng tôi.
“Này, Bùi tổng.”
Tôi quay đầu lại theo ánh mắt của Chu Tuấn, chỉ thấy Bùi Húc đang thẳng vào chỗ chúng tôi với ánh mắt không chút thiện cảm: “Thẩm Nhạc Di, em ở nhà có việc phải tan sớm một chút, là muốn đi xem mắt sao?”
Lúc tôi xin phép, tôi có với Bùi Húc đâu, sao ấy biết !
Bạn thấy sao?