Tỏ Tình Với Sếp – Chương 4

4

Sau đó, mỗi khi xuất hiện một cảnh đáng sợ, Bùi Húc sẽ điều chỉnh tư thế ngồi của mình một chút. Lúc phim sắp kết thúc, như đã nhịn rất lâu, Bùi Húc cúi người xuống, nhỏ giọng hỏi: “Em không sợ sao?”

Não của tôi bắt đầu hoạt mạnh. Nếu không sợ, ta có cảm thấy xấu hổ không? Nghĩ , tôi giả vờ “Aaaaaaa”, và nắm lấy cánh tay của Bùi Húc, run rẩy: “……..sợ quá đi.”

Bùi Húc: “…”

Sau khi trở về nhà, tối đó, Bùi Húc gửi cho tôi một tin nhắn khác: “Thẩm Nhạc Di, tôi nghi ngờ em đang dối tôi.”

Một hồi chuông cảnh báo vang lên trong lòng tôi, không thể để lộ , tôi hỏi ngược lại: “Em dối điều gì?”

Bùi Húc dừng một chút: “Em không hề thích tôi chút nào… Hôm nay khi em thấy đó, em không ghen tuông cũng không cảnh giác… Khi xem phim em cũng không sợ hề sợ, không ôm lấy tôi… Sao em lại những điều đó?…Rõ ràng em đang lừa tôi.”

Tôi:”……”

Người đàn ông này thực sự khó phục vụ. Tôi nhẫn nhịn: “Vậy thì em phải gì để cảm nhận tấm chân của em?”

Bùi Húc ngưng không nhắn lại cho tôi nữa. Tận nửa giờ sau tôi mới nhận hai tin nhắn.

“Điều này mà cũng cần tôi sao?”

“Em đúng là kẻ lừa gạt cảm.”

Aaaaaaaaaaaaa.

Nếu biết trước rắc rối như thế này, tôi đã không tỏ với Bùi Húc rồi!

Tin nhắn của Bùi Húc lại hiện lên: “Đã như rồi, đừng trả lời nữa.”

Đừng trả lời nữa? Tốt thôi. Tôi đang không biết phải gì đây. Là bảo tôi đừng trả lời đấy nhé!

8

Ngày hôm sau, Bùi Húc không đón tôi đi nữa. Tôi không nghĩ nhiều về điều đó và tiếp tục công việc của mình

Triệu Xung có chút kỳ quái: “Nhạc Di, hôm nay sao không đi cùng Bùi tổng?”

Sao lại hỏi tôi điều đó, đi mà hỏi Bùi Húc mới đúng.

Tôi không biết giải thích thế nào chỉ biết trừ hai lần. Triệu Xung cũng không khó người khác, thấy tôi không ta cũng không hỏi nữa, quay người đi in tài liệu cuộc họp.

Tại cuộc họp, khi Bùi Húc vừa bước vào, không khí trong phòng họp trở nên nặng nề đến đáng sợ. Một số quản lý đột nhiên căng thẳng, nhỏ giọng thảo luận:

“Tâm trạng của Bùi tổng hôm nay hình như không tốt…”

“Thôi xong rồi, tôi sẽ bị phê bình mất.”

“Bộ phận của chúng ta tuần trước thành tích không tốt, tôi sắp ch–ết đến nơi rồi…”

Tôi ngồi co ro trong góc, cảm nhận ánh mắt u ám của Bùi Húc thỉnh thoảng quét qua người tôi, lòng tôi như có kiến bò, ngứa ngáy và tê tái vì căng thẳng. Chuyện gì đã xảy ra thế này, sao tôi cứ cảm thấy rằng Bùi Húc đang chằm chằm vào mình!

Khi hai người quản lý đầu tiên báo cáo, Bùi Húc vẫm im lặng. Anh ta chỉ chống cằm với khuôn mặt lạnh lùng.

Báo cáo và tóm tắt của bộ phận tiếp thị cần cái gật đầu của Bùi Húc. Giám đốc bộ phận tiếp thị gọi Bùi Húc mấy lần cũng không có câu trả lời, trên trán toát ra mồ hôi lạnh. Anh ta tiếp tục kiên trì nhắc: “Bùi tổng, nghĩ sao, Bùi tổng…”

Bùi Húc đột nhiên lạnh một tiếng, gõ gõ nắp bút trên bàn, dưới ánh mắt theo dõi của mọi người, chậm rãi phun ra hai chữ tràn đầy oán hận: “Cô xấu xa.” (tác giả viết 2 chữ là 渣女: tra nữ)

Giám đốc tiếp thị sửng sốt, trợn mắt muồn lòi tròng. Các đồng nghiệp đang ngẩng đầu liền cúi xuống không dám Bùi Húc. Tôi sửng sốt và nhanh chóng giả ch–ết.

Lúc đó Bùi Húc mới nhận ra mình lỡ lời, chợt bừng tỉnh, chống tay lên bàn, đẩy người đứng dậy, nhẹ giọng : “À, ý kiến hay lắm, rồi… Cuộc họp kết thúc.”

Những người quản lý thở phào nhẹ nhõm, các đồng nghiệp xung quanh tôi xầm xì bàn tán, chỉ có mình tôi là cúi đầu xuống, hận không thể giấu mình đi.

Triệu Xung nghĩ rằng ta đã nắm bí mật, ngay khi cuộc họp kết thúc, ta đã bí ẩn chạy đến chỗ của tôi: “Này, nhóc…Nhìn xem Bùi tổng của chúng ta tổn thương thành dạng gì rồi!”

Tôi vội vàng bịt miệng Triệu Xung lại: “Cái gì, đừng nhảm!”

Triệu Xung mơ hồ tôi và kéo ngón tay tôi ra: “Tôi có thể thấy rõ ràng, lúc ‘Cô xấu xa’ Bùi tổng chằm chằm vào !”

Tôi không phản kháng nên đành giả câm.

9

Bùi Húc có vẻ giận tôi. Anh ta từ chối ký phê duyệt vào báo cáo có tên tôi trình lên. Tôi đưa bản thảo đánh máy vào văn phòng cho ta, ta lấy tay che mắt, nhỏ: “Để đó đi, tôi không muốn gặp .”

Tôi lặng lẽ gật đầu và nhờ người khác chuyển tài liệu vào ta không chịu, bảo người này quay về nhắn tôi là phải tự mình giao tận tay. Tôi không biết phải gì để vừa ý ta nữa.

Sau một tuần lúng túng như , công ty tổ chức team building. Dựa trên nguyên tắc không nên có bất kỳ liên hệ nào với Bùi Húc, tôi đã chọn xin nghỉ phép không chấp thuận.

Câu trả lời của cấp trên là: đợt team building này có ý nghĩa rất lớn, nếu nhất quyết xin nghỉ thì tiền thưởng cuối năm sẽ không còn.

Tôi…… Tôi không thể đi mà!

Ngày tổ chức team building, tôi lê lết đến rất muộn. Kết quả là bị đồng nghiệp ó bắt uống một ly rượu. Tôi cầm ly rượu lên và uống một hơi cạn sạch, ánh mắt rực lửa của Bùi Húc khiến tôi suýt sặc.

Trong tiếng ầm ĩ, cuối cùng tôi cũng tìm một chỗ để ngồi xuống. Tiếng xôn xao dần trở nên to hơn, mọi người bắt đầu uống rượu, tất cả cùng nâng ly chúc mừng Bùi Húc.

Anh ta thật sự muốn ch–ết, nhận rượu từng người một hết ly này đến ly khác. Chỉ một lát sau, hai má đỏ bừng.

Tôi vô cùng lo lắng nên đã chủ ngăn cản và đề nghị mọi người chơi game, ai nấy cũng tán đồng. Chúng tôi chọn chơi trò Gấp ngón tay. Vừa hỏi chuyện phiếm, cũng có thể khiến người ta uống say.

Nữ đồng nghiệp lúc trước tỏ với Bùi Húc đắc ý: “Người thích có ở đây không?”

Lời này vừa ra, dường như tất cả mọi người đều kêu thảm một tiếng, gấp ngón tay lại. Nhưng tôi không thể gấp ngón tay lại vì tôi là người đã tỏ với Bùi Húc, đã diễn phải diễn cho tới nơi tới chốn.

Khi kiểm tra kết quả, ai đó thốt ra vô cùng kinh ngạc: “Hả? Sao Bùi tổng không gấp ngón tay?”

Mọi người quay lại về phía Bùi Húc. Hai má ta ửng hồng, ánh mắt có chút mờ mịt. Dưới ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Bùi Húc mơ hồ lên tiếng: “Bởi vì… người tôi thích cũng ở đây…”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...