7
Lúc trên đường, tôi đang mải mê kể cho Bùi Húc nghe những câu chuyện dở khóc dở thì một người phụ nữ xinh đẹp không biết từ đâu xuất hiện, n.g.ự.c to, eo thon, da trắng, ngoại hình vô cùng xinh đẹp.
Vừa thấy Bùi Húc, hai mắt ấy sáng ngời lao về phía ta: “A Húc, em rất nhớ !”
Tôi vội vàng tránh sang một bên, sợ quấy rầy Bùi Húc đang có việc tốt. Nhưng người đẹp kia đã nhanh chóng tóm lấy tôi: “Này, là ai? Tại sao lại tránh khi thấy tôi?”
Tôi không biết phải trả lời như thế nào, chỉ có thể Bùi Húc cầu cứu. Anh ta liếc tôi, chậm rãi giải thích: “Cô ấy là người theo đuổi tôi.”
Cô xinh đẹp kia chớp chớp mắt: “Vậy đó không phải địch của em sao?”
Trời đất quỷ thánh thần thiên địa ơi, sao tôi dám l.à.m t.ì.n.h địch với người phụ nữ xinh đẹp này? Nhận thấy cả hai ánh mắt đều đổ dồn vào mình, tôi chỉ có thể gượng ngượng ngùng.
Cô xinh đẹp kia nhíu mày: “Sao không gì?”
Tôi thực sự không biết phải gì, vì tôi đã một câu không liên quan: “Tôi thấy rất đẹp. “
Cô xinh đẹp kia bối rối trong tích tắc: “Đẹp? Ý là l.à.m t.ì.n.h địch của tôi nguy hiểm à?”
Nhìn thấy sự thù địch trong mắt xinh đẹp, tôi nhanh chóng nắm lấy cánh tay ấy một cách ân cần: “Cô xinh đẹp à, không thể như .”
“Cô xem, thích Bùi tổng, tôi cũng thích Bùi tổng, chúng ta nên ở bên nhau đi!”
Cô xinh đẹp kia dường như không ngờ rằng tôi sẽ như , ấy sửng sốt một lúc và ngây người Bùi Húc. Bùi Húc cũng sửng sốt, trong đôi mắt đẹp của ta tràn ngập những cảm khó tả. Lông mày ta nhíu lại, thể hiện tâm trạng vô cùng phức tạp.
Tôi tiếp tục tẩy não ấy: “Trong biển người mênh mông, sở thích của chúng ta lại tương đồng như , quả là duyên phận hiếm có!”
Mặt xinh đẹp như hiện lên một dấu chấm hỏi màu đen, như thể ấy đang cố gắng tiêu hóa ý của tôi. Tôi biết chắc hẳn ấy không cảm nhận sự thân thiện của tôi.
Tôi chỉ có thể nắm lấy cánh tay của Bùi Húc, đặt tay của bọn họ lên nhau và gửi một tín hiệu thân thiện khác: “Bùi tổng, có nghĩ không?”
Tôi hồi hộp chờ đợi phản ứng của họ. Bùi Húc khẽ mở miệng, muốn lại không ra, chỉ nhàn nhạt tôi. Cô xinh đẹp tiêu hóa nó một lúc lâu, giơ ngón tay cái lên cho tôi, rồi vỗ vai Bùi Húc:
“Bùi tổng, ấy rất đặc biệt…Em không thể giúp việc này. Tự chúc phúc cho mình đi.”
Sau đó ấy quay người rời đi.
Sau khi đó đi, tôi và Bùi Húc thất thần nhau. Anh ta là người vỡ sự im lặng: “Đi thôi.”
Tôi không có nhiều kinh nghiệm với buổi hẹn hò đầu tiên, chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của Bùi Húc. Anh ta rằng có thể mua thứ gì đó để uống trước, vì tôi đã đi xếp hàng.
Lúc đang xếp hàng, tôi gặp một dì lớn tuổi, người này chen vào trước mặt tôi mà không lời nào. Tôi ân cần nhắc nhở dì ấy đừng chen hàng, dì ấy lạnh lùng rằng tôi không biết tôn trọng người lớn. Dì ấy hét thật to để những người qua đường đến phân giải.
Điều đó đã thu hút rất nhiều sự ý. Tôi chỉ đơn giản là im lặng, quá lười để giải thích. Dù sao thì tiếp theo sẽ đến lượt tôi.
Lúc dì kia hét lên, một bàn tay đặt lên vai tôi. Không biết từ lúc nào, Bùi Húc đã đứng phía sau tôi. Vóc dáng Bùi Húc cao to, có vẻ sẽ dọa người.
Tôi bị Bùi Húc ôm trong lòng, tôi ngẩng đầu lên, chỉ thấy ta hơi híp mắt lại, dì kia với ánh mắt cảnh cáo. Bà ấy sợ hãi trước khí chất của Bùi Húc nên im lặng.
Lúc này Bùi Húc mới quay đầu lại, rất dịu dàng hỏi tôi: “Sao em không giải thích?”
Tôi liếc dì đó, bình tĩnh : “Mẹ em không nên tranh luận với người không có tư cách, thắng không vinh, thua càng đáng xấu hổ.”
Bùi Húc mỉm , đưa tay vén một lọn tóc trên trán tôi ra sau tai: “Có tôi ở đây, em sẽ không thua.”
Tôi cảm thấy đầu ngón tay lướt trên mặt mình, tôi đột nhiên cảm thấy hơi nóng.
Lúc dì kia rời đi, mặt bà ấy vẫn còn xanh mét.
Tôi và Bùi Húc vừa rời khỏi quán trà sữa với đồ uống trên tay thì một người phát tờ rơi đưa cho tôi một tấm danh thiếp: “Cô , tôi thấy sắc mặt của không tốt, có muốn chữa bệnh không?”
Tôi cầm lấy danh thiếp cảm thấy nghi ngờ. Đầu tiên là cái tên, và năm từ cuối cùng khiến giọng tôi hơi run: “Trương Đông Nhã – Kẻ hủy diệt sức khỏe?”
Người đó sửng sốt một chút, sau đó có chút ngượng ngùng : “Cô , tôi tên Trương Đống.”
… Ồ.
Bùi Húc toe toét.
Trời ơi…sao ta không chỉnh cỡ chữ to hơn khi in danh thiếp chứ…
Tôi từ chối lời quảng cáo của người đó, cảm thấy quá xấu hổ, đưa Bùi Húc đến rạp chiếu phim và mua một hộp bỏng ngô, tôi hỏi ấy một cách lịch sự: “Anh muốn xem phim gì?”
Bùi Húc vuốt cằm hỏi tôi: “Nghe con không thích xem phim kinh dị phải không?”
Hả? Còn chuyện này nữa sao? Tôi sững người một lúc. Bùi Húc mua hai vé xem phim kinh dị: “Có không?”
“À, không sao, không sao.”
Không cần phải , phim kinh dị có nhịp độ nhanh. Chỉ vừa mới bắt đầu, đã có tiếng hét.
Tôi thấy một cái đầu ở hàng ghế đầu nghiêng sang một bên và hai cái đầu dính vào nhau. Một khác bên cạnh khẽ thở dốc rồi che mặt chui vào vòng tay trai. Bùi Húc quay đầu tôi, rồi im lặng quay lại.
Không biết có phải ảo giác hay không, tôi luôn cảm thấy ta đang mong chờ điều gì đó. Tôi mải mê ăn bỏng ngô và không quan tâm lắm.
Bạn thấy sao?