Tỏ Tình Với Sếp – Chương 2

2

4

Cuối cùng tôi đã hiểu cái gì gọi là “tự tự chịu”. Tôi cố gắng đấu tranh: “Thật ra, nếu muốn từ chối em, chỉ cần …”

Bùi Húc nhướng mày: “Chẳng lẽ vừa rồi là em lừa tôi?”

Tôi vào đôi mắt đen láy của Bùi Húc, tự hình dung là cơn thịnh nộ của ta sau khi biết tôi dối, chắc chắn ta sẽ sa thải tôi.

“Không, không, tất nhiên là không rồi!” Tôi sợ hãi lắc đầu.

Bùi Húc tỏ ra hài lòng.

Thấy vẻ mặt của ta như , tôi quay người và chuẩn bị chuồn khỏi nơi huyền diệu này. Nhưng giọng không hài lòng của Bùi Húc lại từ phía sau truyền đến: “Thẩm Nhạc Di.”

Tôi ngay lập tức quay lại với một nụ trên môi.

Anh ta nhíu mày, khá là oán giận: “Tan sở em không chủ đón tôi sao?”

Tôi:”……”

Vâng, nếu như tôi đã tỏ thì tôi nên như . Nghĩ thế tôi cảm thấy hơi xấu hổ: “Nhưng, em không có xe.”

Tôi không thể để sếp cùng mình đi tàu điện ngầm, phải không?

Bùi Húc sửng sốt: “…Lái xe của tôi là .”

Tôi:”……”

Hai mươi phút sau, Tôi lái chiếc Cayenne của Bùi Húc. Anh ta đang khoanh tay ngồi ở ghế phụ lái, vẻ mặt không nên lời. Tôi giữ chặt vô lăng bằng cả hai tay, toàn thân căng thẳng tột độ.

Bùi Húc suy nghĩ một lúc lâu, hạ cửa sổ bên ghế phụ lái xuống và ra hiệu cho tôi bên ngoài xe: “Thẩm Nhạc Di, em có thấy chiếc xe đạp bên cạnh không?”

Tôi liếc nhanh sang bên phải thấy một chiếc xe đạp đang chầm chậm chạy qua: “Thấy rồi, có chuyện gì ?”

Anh ta bĩu môi với tôi: “Cố lên, vượt qua ta!”

Tôi sửng sốt: “Quá, quá nhanh…”

Bùi Húc: “…”

Tôi thận trọng liếc Bùi Húc, như thể nghe tiếng lòng ta với tôi: Đừng lố bịch như .

Tôi đã lấy bằng lái xe ba năm rồi tôi chỉ mới chạm vào xe hai lần. Tôi thực sự lo lắng.

Sau khi chúng tôi lần lượt bị ba chiếc xe đạp và tám chiếc xe điện nhỏ vượt qua, Bùi Húc không thể chịu đựng nữa liền đá tôi ra khỏi ghế lái. Tôi ngập ngừng hỏi: “Vậy em không cần đón nữa phải không?”

Bùi Húc dụi dụi giữa hai chân mày: “Sau này tôi sẽ lái xe. Em… cùng tôi tán gẫu trên đường.”

5

Cuối cùng Bùi Húc đã đưa tôi về nhà.

Đếm đó, tôi mơ một giấc mơ. Tôi thấy mình đứng dậy phản kháng Bùi Húc khi ta cầu tôi chứng minh là tôi ta, tôi với ta rằng tôi không thích ta chút nào. Tất cả mọi thứ tôi là để bớt bị giao việc, chỉ đơn giản là lừa dối ta mà thôi. Bùi Húc tức giận, rằng tôi là người đầu tiên dám chơi ta, rồi sai người bắt tôi thả vô chuồng lợn.

Tôi giật mình thức dậy với tiếng khóc tức tưởi vừa lúc chuông báo thức vang lên, tôi đã thực sự rơi vào sợ hãi. Đúng là, đối với Bùi Húc, tuyệt đối, tuyệt đối không thể phản kháng!

Sau khi tắm rửa sơ qua, tôi ra ngoài với nửa miếng bánh mì nướng trong miệng. Đến cổng khu chung cư, tôi thấy chiếc Cayenne quen thuộc. Cửa sổ ghế phụ lái chậm rãi hạ xuống, để lộ nửa khuôn mặt của Bùi Húc. Tôi vờ như không thấy, vòng qua một bên.

Bùi Húc từ trong xe cất giọng lạnh lùng: “Thẩm Nhạc Di, em đi đâu?”

Tôi quyết định bước tới, nở một nụ công nghiệp: “Chà! Thật trùng hợp quá, Bùi tổng”

Bùi Húc liếc tôi một cái: “Thật trùng hợp? Không phải là theo đuổi tôi sao?”

Tôi sững sờ tựa như thấy một con quạ bay qua đầu, phía sau có sáu chấm (đại khái là điềm xấu). Tôi thực sự không hiểu ý của ta, há miệng ngạc nhiên: “Hả?”

Bùi Húc sốt ruột tháo dây an toàn, xuống khỏi ghế lái, lượn nửa vòng rồi ép tôi vào trong xe: “Hả, hả cái gì? Đây không phải là điều mà người tỏ nên sao?”

Có lẽ là bởi vì vẻ mặt ngây ng–ốc của tôi quá ng–u x–uẩn, Bùi Húc cau mày : “Không phải ngày hôm qua đã đồng ý sao? Không phải đã tôi đi đường một mình nhàm chán, em đi cùng tôi để tán gẫu sao?”

Tôi muộn màng nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm qua, hình như Bùi Húc đã sau này ta sẽ lái xe thì phải?

Được, đi thì đi. Anh ta thật nghiêm túc. Tôi tiêu hóa ý của ta thì chiếc xe đã bắt đầu chạy rồi.

Nhìn khuôn mặt vô cảm của Bùi Húc, tôi quyết định thực hiện nhiệm vụ của mình, tán gẫu để ta giải tỏa sự nhàm chán.

“Bùi tổng, em kể chuyện cho nghe nhé?”

Bùi Húc nhẹ giọng đáp: “Ừ.”

“Có một que diêm, đi trên đường cảm thấy ngứa ngáy, sau đó gãi gãi, đoán xem chuyện gì xảy ra?”

Bùi Húc: “…”

Tôi vỗ đùi: “Ha, cháy rồi!”.

“Sau vụ cháy, nó đưa đến bệnh viện để băng bó, đoán xem cái gì tiếp theo?”

Bùi Húc: “…”

Tôi ngả người ra sau: “Nó biến thành tăm bông rồi! Haha!”

“Sau đó, nó đã đi đến tiệm hớt tóc, lại đoán xem?”

Bùi Húc: “…”

Tôi ngửa mặt lên trời to: “Nó biến thành que tăm rồi! Hahahaha!”

Trong lúc tôi đang , Bùi Húc đột ngột đạp phanh ngay cột đèn giao thông đang đỏ, suýt nữa khiến tôi bất tỉnh. Tôi vỗ n.g.ự.c thở hổn hển “Trời ơi, sợ c.h.ế.t khiếp”.

Bùi Húc đột nhiên quay đầu lại, do dự tôi: “Em không thấy buồn ngủ sao?”

6

Lúc đến công ty, đồng nghiệp Triệu Xung đã bắt gặp tôi bước xuống từ xe của Bùi Húc. Đợi cho Bùi Húc bước vào văn phòng, ta tò mò đến hỏi tôi chuyện gì đang xảy ra.

Loay hoay hồi lâu, tôi xấu hổ giải thích: “Tôi… đang theo đuổi Bùi tổng.”

Ánh mắt của Triệu Xung như chuông đồng: “Đây là theo đuổi sếp?”

Tôi gật đầu: “Vâng.”

Anh ta thì thầm với vẻ không thể tin : “Thật mới lạ ghê.”

Sau hai ngày việc chăm chỉ, cuối cùng tôi cũng đón bình minh mà không cần phải đi vào cuối tuần và không cần phải đối mặt với Bùi Húc!

Tôi đã tóc, đi mua sắm và ăn thịt nướng. Ôi, cuộc sống thật nhiều màu sắc.

Tôi đang đắm chìm trong niềm vui của sự tự do, một tin nhắn hiện lên trên điện thoại, đó là của Bùi Húc, ta đột ngột hỏi: “Thẩm Nhạc Di, em thật sự thích tôi sao?”

Tôi hơi c.h.ế.t lặng. Anh ta đang hút loại gió gì ? Nhưng tôi vẫn nhanh miệng chiếu lệ: “Sự chân thành của em dành cho trời đất có thể chứng giám!”

Anh ta gửi cho tôi một biểu tượng cảm hoài nghi: “Vậy sao cuối tuần em không rủ tôi đi chơi?”

Sao theo đuổi ai đó lại quá rắc rối quá ? Tại sao phải lãng phí thời gian cuối tuần của tôi? Tôi phân vân trong một giờ để suy nghĩ giữa việc bị sa thải và hy sinh cuối tuần của mình cái nào lợi hơn. Cuối cùng, tôi đành chọn cái sau.

“Bây giờ mời đi chơi có quá muộn không?”

Bùi Húc vội vàng trả lời: “Chưa muộn.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...