Tỏ Tình Với Sếp – Chương 1

1

Đồng nghiệp của tôi đã tỏ với sếp lại bị từ chối thẳng mặt, bây giờ ấy đang lười biếng mỗi ngày ở công ty vì chả ai quản lý và đưa dự án cho ấy cả.

tôi đã bắt chước đồng nghiệp đi tỏ với sếp.

Sếp đã thấu mánh khóe của tôi : “Em thích tôi phải không? Chỉ cần em hôn tôi thì tôi sẽ tin đó là thật.”

“Đến đây, hôn ở đây này.” Anh ta chỉ vào miệng mình.

1

Nữ đồng nghiệp của tôi thời gian gần đây hành khá là kỳ lạ, vô cùng bí ẩn, không để tâm vào công việc. Còn tôi thì lại không thể tìm ai hỗ trợ mình, tôi có quá nhiều việc cần xử lý.

Sếp đã vài lần bắt gặp ấy mất tập trung trong các cuộc họp, không chỉ trích ấy quá nhiều, chỉ ngập ngừng ấy, rồi lặng lẽ đi chỗ khác, thậm chí còn đặc biệt tìm tôi rằng thời gian này hãy quan tâm đến đồng nghiệp của mình.

Tôi rất tò mò nên đã bí mật hỏi nữ đồng nghiệp đó chuyện gì đã xảy ra. Cô ấy ngạc nhiên hỏi: “Cô không biết gì sao?”

Tôi ngơ ngác: “Có chuyện gì tôi nên biết sao?”

“Tôi đã tỏ với Bùi tổng.”

Tôi chằm chằm ấy nghĩ chẳng lẽ ấy đã thăng chức thành bà chủ rồi sao?

Đôi mắt ấy chớp chớp, một cách bình tĩnh: “Nhưng đã bị từ chối.”

Tôi bàng hoàng hỏi: “Cô không buồn sao?”

Cô ấy nhún vai: “Buồn chứ, bị từ chối mà.”

Nói xong, ấy đột nhiên nghiêng người hạ giọng: “Tuy nhiên, vẫn có chút lợi ích.”

“Cô xem, bây giờ tôi không còn bị giao nhiều việc nữa.”

Bùi Húc là sếp của chúng tôi, cao ráo và đẹp trai nên việc ta tỏ cũng không có gì ngạc nhiên lắm.

Tôi nhớ lại mấy lần vô thấy ta ngập ngừng chuyện với ấy liền tôi hiểu ra ngay, thì ra ta không thể quá khắc nghiệt với một nhân viên bị tổn thương cảm khi bị ta từ chối.

Tôi lặng lẽ vào văn phòng của Bùi Húc. Anh ta đang vào một tờ giấy với ánh mắt vô hồn. Dường như cảm nhận ánh mắt rực lửa của tôi, Bùi Húc đột nhiên từ từ ngẩng đầu lên.

Vừa chạm mắt tôi, Bùi Húc cũng nhướng mày, sợ quá tôi vội đi chỗ khác.

Ở cùng một bộ phận công tác, rất khó để có hai nhân viên dễ chịu với nhau khi một người quá nhiều việc, còn một người lại vô cùng nhàn rỗi. Tôi đã phải công việc của hai người trong ba, bốn ngày liên tục, thực sự rất mệt mỏi. Sau hoàn thành công việc, tôi liếc nữ đồng nghiệp bên cạnh đang vui vẻ, cảm thấy vô cùng bất công.

Nếu ấy có thể, tại sao tôi không thể? Nếu tôi cũng tỏ với sếp, liệu tôi có thể nhàn rỗi như ấy hay không?

2

Tôi có thể không giỏi bất cứ thứ gì ưu điểm của tôi là mạnh mẽ trong hành , một khi đã quyết định thì chắc chắn tôi phải thực hiện ngay lập tức.

Tỏ với Bùi Húc không khó, thế nào để ổn định tâm lý mới khó. Có rất nhiều người thích ta, không mấy người có dám thổ lộ. Sau khi diễn tập nhiều lần, tôi cũng có đủ can đảm để gõ cửa văn phòng của Bùi Húc.

Anh ta khẽ liếc tôi: “Cô có chuyện gì?”

Tôi ngập ngừng: “Uh… vâng…”

“Nói đi.”

Trong lòng liên tục cổ vũ bản thân, tôi lấy ra một bông hồng giấu phía sau áo, xấu hổ đặt lên bàn Bùi Húc.

Anh ta ngẩng đầu và hỏi tôi bằng ánh mắt khó hiểu: “Nghĩa là gì?”

Tôi cố gắng bày ra một tư thế ngượng ngùng: “Bùi tổng, dạo này em thích một người.”

Thần sắc Bùi Húc thoải mái, nhướng mày hỏi: “Ồ? Thích ai?”

Tôi chớp chớp mắt: “Ừm… em thích , em sẵn sàng đánh cược cho dù mình có thua cuộc.”

Nói xong, tôi thấy vẻ mặt của Bùi Húc như bị nghẹn, ta liên tiếp ho khan vài tiếng, sau đó hai tay run run cầm lấy ly nước bên cạnh, uống một hơi cạn tới đáy ly.

Tôi hồi hộp chờ đợi câu từ chối của Bùi Húc. Không ngờ ta ho khan một tiếng, một câu: “Sở thích của đơn giản nhỉ.”

Cái gì? Chẳng lẽ ta không hiểu ý tôi? Tôi lo lắng, sợ mình không thành tâm nên vội thêm: “Không, Bùi tổng, ý em là, em thích .”

Bùi Húc cúi đầu đóa hoa hồng trên bàn, giọng điệu tràn đầy nghi hoặc: “Thật không?”

“Thật.”

“Thích tôi bao nhiêu?”

“Rất thích.”

Bùi Húc tôi thật sâu: “Vậy tại sao em không biết tôi bị dị ứng phấn hoa?”

Tôi như ch–ết lặng. Bùi Húc chằm chằm vào chiếc bàn một cách vô hồn. Trên bàn là một bông hồng đỏ quyến rũ, lặng lẽ mỉm với tôi.

Thôi hết thật rồi. Tôi thực sự không biết điều đó!

3

Tôi cố giải thích: “Bông hồng này…không có phấn hoa…”

Bùi Húc không trả lời mà chỉ im lặng tôi chằm chằm, cái như muốn : Tôi xem là một nhân viên, lại xem tôi như kẻ ng–ốc.

Mọi chuyện đã đến nước này, tôi thực sự không thể nghĩ ra cách nào khác tốt hơn, chỉ có thể cắn răng : “Xin lỗi Bùi tổng, em đã không ý, em dành cho là thật lòng…”

Bùi Húc gật đầu, nhặt bông hồng tôi đưa rồi, đứng dậy chậm rãi đi đến trước mặt tôi.

Lúc ngồi, chiều cao của Bùi Húc không rõ lắm khi đứng đối diện với tôi, mắt tôi ngước lên chỉ thấy chóp mũi của ta.

Bùi Húc vẫn im lặng. Tôi lo lắng đến nỗi vặn tay đến muốn trẹo. Một lúc lâu sau, tôi nghe thấy ta khúc khích: “Em thích tôi phải không? Chỉ cần em hôn tôi, tôi sẽ tin.”

Tôi giật mình lên, bắt gặp ánh mắt tươi giỡn của Bùi Húc.

Tôi run rẩy, định mở miệng thì đã thấy Bùi Húc giơ ngón tay mảnh khảnh chỉ vào miệng mình: “Đến đây, hôn vào đây này.”

Tôi:”?”

Tôi lại càng run, lảo đảo lùi lại vài bước. Bùi Húc dùng đôi chân dài bước về phía trước, nhanh chóng tiếp cận tôi: “Hãy chứng minh sự chân thành của em đi nào?”

Anh ta tôi với sự chờ đợi và thăm dò, như thể đang băn khoăn không biết tôi sẽ đáp lại thế nào.

Trong vòng 30 giây, tôi gần như đốt cháy CPU của mình. Tại sao điều này lại xảy ra khác với những gì tôi nghĩ?!

Tôi nuốt nước bọt. Bùi Húc áp người quá gần vào tôi. Môi ta kề sát mắt tôi, gần như không có đường viền môi, trông rất dịu dàng và dễ hôn. Nhưng tôi không dám!

Tôi cử một cách cứng ngắc, lấy hết sự can đảm của cuộc đời mình: “Bùi tổng, chân của em đối với không thể dễ dàng mang ra giỡn!…Anh là một sự tồn tại bất khả xâm phạm trong tim em!…Xin hãy tự trọng!”

Tôi cố tỏ ra đơn giản, nghiêm túc và chân thành. Bùi Húc có vẻ ngạc nhiên, đôi mắt ta nhất thời đờ đẫn và bối rối, rồi nhanh chóng bình ổn trở lại: “Ồ?.. Được… Cho em một cơ hội theo đuổi tôi.”

Khi ta câu này, đuôi mắt ta hơi nhếch lên, giống như một con công.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...