13
Trên xe, tôi cúi đầu im thin thít, hoàn toàn không dám ngẩng lên Phí Húc.
Tôi không hiểu ấy nghĩ gì, cũng không muốn biết.
Cả đêm mất ngủ hôm qua tôi vẫn chưa tìm câu trả lời, giờ đây chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, càng không nghĩ ra nổi.
Phí Húc mím môi, không một lời.
Không khí trong xe yên lặng đến mức như muốn đóng băng.
Đột nhiên, ấy xoay vô lăng, rẽ vào một con hẻm nhỏ và dừng xe lại.
Tôi siết chặt dây an toàn, không dám thở mạnh.
Phí Húc quay đầu lại, thẳng vào tôi.
Tôi giả vờ chết.
Anh ấy gọi tên tôi.
“Thẩm Nhạc Di.”
“… Dạ?”
“Anh không nhịn nữa rồi.”
“Ơ?”
“Anh thua rồi, là nhận thua.”
“Hả?”
“Thật ra biết lần em tỏ không phải thật lòng.”
Đồng tử tôi giãn ra trong hoảng hốt.
Phí Húc đưa tay tháo dây an toàn, ánh mắt ấy vẫn dán vào tôi.
“Anh chỉ muốn em theo đuổi , để thỏa mãn chút ích kỷ của bản thân. Dù em không giỏi chuyện đó, cũng không sao, có thể chủ một chút.”
“Anh cũng đã thử chiến tranh lạnh, nghĩ rằng có lẽ thế sẽ thu hút sự ý của em, khiến em quan tâm hơn.”
“Nhưng không đợi nổi nữa.”
“Nhìn thấy em đi xem mắt với người khác, nghĩ đến khả năng em sẽ bên một người khác, phát hiện mình đã ghen đến phát điên.”
Đầu tôi như bị cuốn vào một cơn bão, hoàn toàn rối loạn.
Phí Húc nắm lấy tay tôi, ánh mắt sâu thẳm, chân thành thẳng vào mắt tôi:
“Thẩm Nhạc Di, hỏi em một lần nghiêm túc.”
“Anh… có cơ hội không?”
Đôi mắt như chứa đựng một loại ma lực, từng chút một khiến tôi chìm sâu vào trong đó.
Không rung sao? Là vì sợ bị tổn thương mà khó chấp nhận, hay vì đối mặt với một người quá ưu tú, mình không dám lòng đây?
Tôi nghĩ, có lẽ là cả hai.
Nhưng với Phí Húc, có lẽ ngay từ khoảnh khắc ấy tựa đầu lên vai tôi, gọi tên tôi bằng giọng nghẹn ngào, tôi đã không thể kìm lòng nữa.
14
Không khí đang đầy căng thẳng, đột nhiên điện thoại của mẹ tôi vang lên.
Vừa bắt máy, bà đã mắng như vũ bão:
“Thẩm Nhạc Di, giỏi lắm, để hỏng buổi xem mắt, con đúng là không từ thủ đoạn!”
“Mẹ đã với con bao nhiêu lần rồi, mẹ không yên tâm để con ở một mình đâu, con thì…”
Giọng mẹ không lớn, trong không gian kín và yên tĩnh của xe, nó đặc biệt chói tai.
Tôi suy nghĩ một chút, rồi trực tiếp cắt lời bà:
“Mẹ, nhờ người mai mối giúp con gửi lời xin lỗi Chu nhé.”
Mẹ tôi giận dữ hét lên:
“Xin lỗi? Đây không phải vấn đề xin lỗi hay không!”
Tôi liếc Phí Húc, ấy vẫn giữ vẻ mặt bình thản.
Vì tôi hắng giọng, rõ ràng:
“Tất nhiên là phải xin lỗi rồi, rất xin lỗi vì con không rõ từ trước.”
“Gần đây con với trai cãi nhau, ấy nhạo, thực sự xin lỗi.”
Giọng mẹ tôi lại tăng lên một bậc:
“Bạn trai? Con có trai rồi? Là ai? Làm nghề gì? Tên gì? Sao không với mẹ?”
Tôi Phí Húc, trả lời từng câu một:
“Anh ấy là sếp con.”
“Tên là Phí Húc.”
Khuôn mặt của Phí Húc thoáng hiện lên một chút cảm .
Anh ấy ngước mắt lên, thẳng vào tôi, vẻ khó tin, như muốn tìm kiếm sự khẳng định từ biểu cảm của tôi.
Tôi nắm lấy bàn tay ấy đang lúng túng đặt bên cạnh, tiếp tục giải thích với mẹ:
“Chúng con mới bắt đầu không lâu, chưa kịp với mẹ.”
Giải thích một hồi lâu, cuối cùng mẹ tôi cũng không truy cứu thêm nữa.
Sau khi gác máy, trong đôi mắt Phí Húc ánh lên niềm vui khó tả.
Lông mày ấy nhướn lên, trông đầy phấn khích, như muốn điều gì đó, tôi nhanh chóng ngăn ấy lại.
“Khoan đã, em có một câu hỏi.”
“Câu gì?”
“Anh thích em từ khi nào?”
Vừa nghe câu hỏi, trên mặt Phí Húc hiếm khi xuất hiện vẻ ngại ngùng.
Anh ấy gãi đầu:
“Đó là… bí mật.”
“Đợi đến khi kết hôn rồi cho em biết.”
15
Từ đó, tôi và Phí Húc bắt đầu một mối quan hệ đương bí mật.
Hỏi thì chỉ có một lý do: tôi chưa sẵn sàng công khai.
Nhưng cái người này đúng là không biết giữ kín chuyện chút nào.
Đi , mỗi ngày ấy phải ra khỏi văn phòng dạo qua bàn tôi ít nhất tám trăm lần.
Đặc biệt rất thích đứng sau chỗ tôi ngồi, giả bộ thị sát công việc.
Như thể sợ mọi người không nhận ra ấy có hứng thú đặc biệt với tôi.
Tôi ra sức nháy mắt ám chỉ, giả vờ không hiểu, còn cố nháy mắt trêu ngược lại tôi.
Để tránh bị ý, mỗi lần ra, tôi liền đứng dậy đi toilet.
Lúc quay lại, thường đã rời đi.
Nhưng lúc đó đồng nghiệp lại truyền lời:
“Sếp Phí bảo vào văn phòng một chuyến.”
Bị áp lực từ quyền uy, tôi ôm cơn bực tức đi vào văn phòng ấy.
Vừa vào cửa, đã thấy Phí Húc ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế công thái học của mình, vẻ mặt rất không vui.
Tôi hơi bối rối.
Lại gần hơn, mới thấy ấy đang cầm một tờ giấy nhớ mà tôi dán ở chỗ việc.
Trên đó viết câu tự viên để khích lệ bản thân việc:
“Hôm nay cố gắng một chút, ngày mai có thêm tám chàng trai sáu múi!”
Trời đất ơi.
Tôi lập tức giật lại tờ giấy, giả vờ tức giận xé toạc nó:
“Ai viết thế này ! Đúng là đạo đức suy đồi! Quá tục tĩu rồi!”
Phí Húc mím môi, cùng tôi lẩm bẩm:
“Đúng , Thẩm Nhạc Di.”
“Thật là tục tĩu quá.”
Tôi ném mẩu giấy vào thùng rác:
“Quá đáng thật! Tôi nhất định thay mặt sếp Phí dạy dỗ người này cho tử tế!”
Nhưng Phí Húc bất ngờ kéo tôi lại, ôm tôi vào lòng.
“Thế không .”
“Ai cũng không dạy dỗ vợ của .”
Anh ấy nheo mắt, ranh mãnh tôi:
“Chỉ cần hôn một cái là .”
Mặt tôi lại nóng bừng.
Còn chưa kịp gì, ấy đã nhanh như chớp hôn nhẹ lên má tôi.
Lại còn cắn một cái lên môi tôi nữa.
Mặt tôi đỏ bừng.
Tôi còn chưa kịp gì mà!
Aaaaa, quá đáng thật đấy!
Tôi định bảo nghiêm túc một chút, thì lại rướn người đến gần hơn.
…
Rời văn phòng, đưa tôi một tập tài liệu, bảo mang về nghiên cứu kỹ.
Đầu tôi đang quay cuồng, vô thức nhận lấy rồi rời đi.
Ai mà ngờ, vừa bước ra khỏi văn phòng, từ trong tập tài liệu rơi ra một tờ giấy nhớ.
Tôi cúi xuống nhặt lên, kỹ dòng chữ trên đó.
“Anh đẹp hơn người mẫu nam nhiều, đừng nghĩ đến họ nữa, nghĩ đến là .”
Trời đất!
Đúng lúc đó, một đồng nghiệp đi ngang tò mò cúi xuống:
“Nhạc Di, cậu đang xem gì thế?”
Tôi giật bắn mình, vội vò nát tờ giấy, lắp bắp :
“Tớ nhặt… nhặt rác thôi!”
Đồng nghiệp giơ ngón cái lên với tôi:
“Chiến sĩ bảo vệ môi trường nha!”
16
Từ lúc đó, tôi cứ mãi nghĩ đến mẩu giấy nhắn vỡ đạo đức nghề nghiệp của Phí Húc.
Trong lòng thầm quyết tâm, nhất định phải trả đũa ấy.
Khi đồng nghiệp bảo tôi chuẩn bị tài liệu in cho buổi họp, cuối cùng tôi cũng tìm cơ hội.
Tôi lén nhét một mẩu giấy nhắn vào tài liệu của Phí Húc.
Tôi nghĩ, lát nữa khi ấy mở tài liệu ra trong buổi họp, biểu cảm chắc chắn sẽ rất thú vị.
Ai mà ngờ .
Tài liệu của Phí Húc lại là loại cần in ra cho mỗi người một bản.
Và cái kẻ phụ trách in ấn trời đánh ấy, lại in luôn cả mẩu giấy nhắn của tôi!
Đến lúc tôi nhận ra, mọi thứ đã quá muộn.
Quản lý mở tài liệu ra, chuẩn bị báo cáo đầy khí thế.
Nhưng vừa mới mở miệng, ông ấy lại từ từ ngậm lại.
Đôi mắt nhỏ xíu tràn ngập sự kinh hãi.
Các đồng nghiệp đều tò mò theo ánh mắt của ông ấy, đồng loạt mở tài liệu.
Tôi cũng mở ra.
Và rồi, ngay trước mắt tôi là mẩu giấy nhắn do chính tay tôi viết:
“Sếp Phí có tiềm năng người mẫu nam, tối nay tôi đặt , tám trăm đủ không?”
Mỗi người một bản.
Mỗi. Người. Một. Bản.
Biểu cảm của đồng nghiệp đa dạng như một bảng màu.
Còn tôi thì mặt đầy chữ “muốn độn thổ”.
Phí Húc sờ cằm, nhịn rõ ràng.
Tôi: chết đi cho xong.
Khi họp xong, Phí Húc gọi mọi người lại.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ấy, tôi có linh cảm không lành.
Quả nhiên.
“Mọi người chờ chút, tôi có điều muốn cuối cùng.”
Phí Húc giơ tập tài liệu lên:
“Tất cả tài liệu này, giữ lại trong phòng họp, không mang ra ngoài.”
“Nội dung trên đó, mọi người cũng không cần bàn luận.”
“Vợ tôi hơi ngại, mấy cái thú vui nhỏ này, coi như không biết gì, không?”
Tôi: “?”
Vốn dĩ đã ngại.
Anh , tôi càng muốn chui xuống đất hơn, aaa!
Một đồng nghiệp lớn tuổi can đảm đáp lại đầu tiên:
“Tất nhiên rồi!”
“Vợ sếp Phí là bà chủ của chúng ta mà!”
“Là người duy nhất trị sếp Phí, chúng ta phải bảo vệ tốt mới đúng!”
Không ngờ, câu này lại khơi dậy sự hưởng ứng nhiệt từ mọi người.
“Đúng rồi, đúng rồi! Tôi nhớ lần trước sếp Phí họp mà tâm trạng bà chủ không tốt, cả đám chúng ta thoát vụ phê bình đấy!”
“Đừng , dạo gần đây tôi cảm thấy không khí việc nhẹ nhàng hơn hẳn, hóa ra là nhờ mùi vị .”
“Đúng , vì sếp Phí, tôi cũng nguyện bảo vệ bà chủ!”
Mọi người đồng thanh hưởng ứng.
“Bảo vệ bà chủ!”
“Bảo vệ bà chủ!”
…
Tôi: Cạn lời.
Ngoại truyện nhỏ
Ngày tôi chuyển vào nhà mới của Phí Húc, tôi cờ phát hiện một bức ảnh trên tủ đầu giường của ấy.
Trong ảnh là một cậu bé tròn trịa, mũm mĩm và một bé tươi rạng rỡ.
Khi Phí Húc bước ra từ phòng tắm, tôi vẫn đang bức ảnh, vẻ mặt đầy bối rối.
Anh ấy chỉ buộc hờ chiếc khăn tắm quanh eo, biểu cảm khó hiểu của tôi, liền , tiến tới ôm lấy eo tôi.
“Sao? Nhớ ra chưa?”
Tôi khó mà tin nổi.
“Anh là cậu bé mập kia?”
Phí Húc nhướn mày:
“Giờ chẳng mập chút nào, là đại soái.”
Tôi: “…”
Hồi nhỏ, cái cậu bé tròn trịa kia toàn bắt nạt tôi mà!
Anh lắc đầu, giọng trầm thấp:
“Cũng không hẳn là bắt nạt.”
“Chỉ là muốn xem khi nào em mới nhớ ra thôi.”
Anh ấy đẩy tôi ngã xuống giường, giữ chặt tôi lại.
“Ai ngờ em lại vô tâm đến mức quên sạch luôn.”
Tôi né tránh đôi môi đang sà xuống của ấy.
“Vậy ra đã có kế hoạch từ trước?”
Phí Húc tôi, vẻ mặt vừa thản nhiên, vừa có chút tự đắc:
“Đúng , từ lâu đã muốn cưới em về nhà rồi.”
Tôi giả vờ không để ý, xoay người chui vào chăn.
Bất chợt, tôi nghe thấy tiếng thở dài đầy ưu tư của ấy:
“Đời người ngắn quá.”
Câu này tôi hơi chấn .
Đúng , đời người ngắn ngủi, những người nhau càng nên trân trọng từng khoảnh khắc.
Tôi vừa định thò đầu ra khỏi chăn thì lại nghe tiếp tục thở dài:
“Chăn cũng ngắn quá, không đủ che chân.”
Tôi: “?”
Trời đất ơi.
Phí Húc lầm bầm, đá bay chăn ra, kéo tôi ra khỏi đó.
“Không đắp nữa.”
“Làm gì đó ý nghĩa hơn đi.”
Tôi: “?”
Sau đó, ấy lại đè lên tôi…
Bạn thấy sao?