Sáng hôm sau, Phí Húc không đến đón tôi đi .
Tôi cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục bắt đầu một ngày việc như thường lệ.
Nhưng Tiểu Triệu lại thấy lạ:
“Nhạc Di, hôm nay sao không đi cùng sếp Phí?”
Câu này không nên hỏi tôi, phải hỏi ấy mới đúng.
Tôi chẳng biết giải thích thế nào, đành gượng hai tiếng.
May mà Tiểu Triệu cũng không ép buộc, thấy tôi không thì quay lưng đi in tài liệu cho cuộc họp.
Trong buổi họp.
Phí Húc vừa bước vào phòng họp, khí thế quanh đã nặng nề đến mức đáng sợ.
Mấy vị quản lý đang báo cáo lập tức căng thẳng, thì thầm với nhau:
“Hình như hôm nay sếp Phí không vui.”
“Xong đời rồi, chắc hôm nay kiểu gì cũng bị mắng.”
“Tuần trước bộ phận tôi doanh số không ổn, chắc toi luôn rồi…”
Tôi co người ngồi trong góc, cảm nhận ánh mắt lạnh lùng của ấy thi thoảng lại lướt qua.
Trong lòng như có kiến bò, vừa ngứa ngáy vừa tê dại vì căng thẳng.
Chuyện gì thế này.
Sao tôi cứ có cảm giác Phí Húc đang lườm tôi chứ!
Hai vị quản lý đầu tiên lên báo cáo, Phí Húc chẳng câu nào.
Anh ấy chỉ chống cằm, mặt lạnh tanh.
Đến phần báo cáo và tổng kết của phòng marketing, cần ấy gật đầu thông qua.
Quản lý gọi tên ấy mấy lần cũng không thấy trả lời, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy ròng ròng.
Anh ta gần như muốn khóc, cố gắng thử thêm lần nữa:
“Sếp Phí, thấy sao ạ, sếp Phí…”
Phí Húc đột nhiên lạnh một tiếng, lấy nắp bút gõ lên bàn.
Sau đó, dưới ánh mắt tò mò của mọi người, ấy chậm rãi nhả ra hai chữ đầy phẫn nộ:
“Đồ tệ bạc.”
Quản lý phòng marketing giật mình, mặt mày tái mét.
Các đồng nghiệp vốn cúi đầu sợ sệt cũng ngay lập tức ngẩng lên, đồng loạt về phía Phí Húc.
Tôi kinh hãi, lập tức giả vờ như không tồn tại.
Phí Húc hình như cũng nhận ra mình lỡ lời, bỗng nhiên tỉnh lại.
Anh ấy chống hai tay lên bàn, đứng dậy, giọng điềm nhiên:
“Ừ, báo cáo tốt lắm, cứ đi.”
“Họp xong.”
Các quản lý đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, như vừa thoát kiếp nạn.
Còn đồng nghiệp thì bắt đầu bàn tán xôn xao, linh hồn hóng hớt bốc cháy rừng rực.
Riêng tôi, chỉ muốn rúc đầu xuống bàn, trốn dưới cánh tay mình.
Tiểu Triệu cứ nghĩ mình nắm bí mật trời, vừa tan họp đã lén lút chạy đến bàn việc của tôi.
“Được nha, tài ghê!”
“Xem xem khiến sếp Phí thành ra thế nào rồi kìa!”
Tôi vội bịt miệng cậu ta: “Thế nào là thế nào? Cậu đừng bậy!”
Tiểu Triệu tôi bằng ánh mắt đầy ám muội, gỡ tay tôi ra.
“Tôi thấy rõ ràng lắm nha.”
“Chữ ‘đồ tệ bạc’ đó, sếp Phí là mà đó!”
Tôi á khẩu không biết phải gì, chỉ đành giả vờ câm luôn.
9
Có vẻ như Phí Húc đang chiến tranh lạnh với tôi.
Báo cáo do tôi ký tên gửi lên, ấy nhất quyết không chịu ký trực tiếp.
Tôi mang bản in vào văn phòng, ấy liền dùng tay che mắt, giọng ồm ồm:
“Để đó rồi đi đi, tôi không muốn thấy em.”
Tôi lẳng lặng gật đầu, nhờ người khác mang báo cáo vào, thì ấy lại không đồng ý.
Nhất quyết bắt đồng nghiệp quay lại bảo tôi tự tay mang tới.
Tôi không biết phải gì luôn.
Cứ khó ở như thế suốt một tuần, rồi đến ngày công ty tổ chức team building.
Với nguyên tắc không tiếp nhiều với Phí Húc, tôi quyết định xin nghỉ.
Nhưng không duyệt.
Phản hồi từ cấp trên là: Hoạt team building lần này có ý nghĩa quan trọng. Nếu nhất quyết xin nghỉ, sẽ không có thưởng cuối năm.
Tôi…
Thôi , tôi đi là chứ gì!
Ngày team building.
Tôi lề mề mãi đến tận trưa mới tới.
Cuối cùng, tôi bị đồng nghiệp không biết điều ép uống một ly vì tội đến muộn.
Lúc tôi cầm ly rượu uống cạn, ánh mắt bỏng rát của Phí Húc ở bên cạnh khiến tôi suýt sặc.
Giữa tiếng ầm ĩ của mọi người, tôi cuối cùng cũng tìm một chỗ ngồi xuống.
Những tiếng rôm rả dần trở nên sôi hơn, bàn tiệc bắt đầu nâng ly cụng chén không ngừng.
Mọi người lần lượt đến kính rượu Phí Húc.
Anh ấy thật thà đến chết, ai đến cũng uống hết một ly đầy.
Chẳng mấy chốc, má ấy đã ửng hồng.
Tôi bỗng thấy hơi lo, liền chủ ngăn mọi người lại và đề nghị chơi trò chơi.
Ý kiến này nhận sự hưởng ứng nhiệt liệt.
Trò chơi chọn là trò gập ngón tay.
Vừa chơi có thể thăm dò chút chuyện riêng tư, vừa ép người khác uống rượu.
Người đồng nghiệp từng tỏ với Phí Húc đắc ý: “Người tôi thích có mặt ở đây.”
Câu này vừa ra, gần như tất cả mọi người đều rên rỉ rồi gập xuống một ngón tay.
Tôi thì không.
Dù gì tôi cũng là người từng tỏ với Phí Húc, phải diễn cho trọn vai.
Nhưng khi đếm lại, có người kinh ngạc thốt lên:
“Ơ? Tại sao sếp Phí không gập ngón tay ?”
Mọi ánh mắt đồng loạt quay sang.
Phí Húc, với gương mặt đỏ bừng và ánh mắt mơ màng, giữa sự kinh ngạc của mọi người, chậm rãi :
“Bởi vì… người tôi thích… cũng ở đây…”
Ánh mắt ấy vì quá mơ màng mà dường như không có tiêu điểm.
Nhưng tôi lại có cảm giác khi câu đó, ấy vẫn luôn tôi.
Cả bàn tiệc lập tức bùng nổ.
“Ôi trời! Căng đấy!”
“Người đó là ai? Sếp Phí thích ai ?”
“Sếp Phí! Mau đi…”
Phí Húc chỉ lắc đầu, không thêm gì nữa.
10
Khi buổi team building kết thúc, mọi người đều đã ngà ngà say.
Lúc tôi định lặng lẽ chuồn về, Tiểu Triệu – một kẻ thông minh không đúng lúc – gọi giật tôi lại.
“Này, Nhạc Di, chẳng phải lúc nào cũng đi cùng sếp Phí sao? Chắc chắn biết nhà sếp ở đâu đúng không?”
Tôi hoảng hốt quay lại: “Hả?”
Tiểu Triệu đang đỡ Phí Húc, liên tục nháy mắt với tôi: “Cô đưa sếp Phí về đi.”
Tôi vừa định kiếm cớ từ chối, quản lý bên cạnh liền gật đầu đầy tán thưởng:
“Tôi thấy hợp lý đấy!”
Rồi đẩy thẳng Phí Húc đến bên cạnh tôi:
“Tiểu Thẩm, sếp Phí giao cho đấy.”
Tôi: “?”
Chỉ trong chốc lát, mọi người đã tản đi gần hết, chẳng còn mấy ai ở lại.
Phí Húc say mềm, thậm chí mắt còn chẳng mở nổi.
Tôi cái cục nợ này, cảm giác mình đúng là kẻ xui xẻo chọn.
Phí Húc còn giơ tay lên, vòng qua cổ tôi, miệng lẩm bẩm:
“Về… nhà…”
Tôi thở dài, ra ngoài gọi một chiếc taxi.
Cũng may ấy vẫn còn ngoan, biết tự khai báo địa chỉ nhà mình.
Ngồi ở hàng ghế sau taxi, đột nhiên ấy gục đầu lên vai tôi, chớp chớp mắt tôi.
Ánh mắt ấy chằm chằm khiến tôi hơi sợ, đưa tay định đẩy ra.
Nhưng ấy lại dùng sức, sao cũng không đẩy nổi.
Cứ thế tựa lên vai tôi, bĩu môi:
“Thẩm Nhạc Di, sao em lại cứng nhắc thế hả?”
Tôi không phục: “Em cứng nhắc chỗ nào?”
Anh ấy có vẻ tủi thân, ngồi bấm ngón tay tính toán:
“Tại sao tôi bảo em đừng trả lời nữa, em lại thật sự không trả lời luôn?”
Tôi ngơ ngác.
Anh ấy vẫn tiếp tục lẩm bẩm:
“Em là gỗ ra à?”
“Rõ ràng chỉ cần em dỗ tôi một câu, tôi đã vui lại rồi.”
“Vậy mà em cũng không chịu.”
“Không phải em là người tỏ trước sao…”
Đến cuối câu, giọng ấy nhỏ dần, nhỏ đến mức tôi gần như không nghe rõ.
Vì vừa uống chút rượu, mặt tôi nóng bừng.
Tôi vội hạ cửa kính xe xuống để lấy chút gió mát.
Nhà của Phí Húc nằm trong khu nhà giàu, cách trang trí của khu căn hộ trông sang trọng không khác gì khách sạn năm sao.
Tôi tốn rất nhiều sức để đỡ ấy về nhà.
Lúc mở cửa, đầu ấy vẫn dựa hẳn lên vai tôi, hơi thở phả vào tai khiến tôi ngứa ngáy.
Vừa né tránh hơi thở của , tôi vừa lẩm bẩm: “Người đầy mùi rượu…”
Ai ngờ câu này ấy không vui.
Tôi chỉ cảm thấy người nhẹ bẫng đi.
Quay đầu lại, đã thấy Phí Húc đứng thẳng tắp bên cạnh, cố gắng mở to mắt, không cam lòng cãi lại:
“Đây không phải mùi rượu!”
“Đây là mùi đàn ông.”
Sự nghiêm túc đột ngột của ấy khiến tôi dở khóc dở.
Vừa mở cửa vừa đẩy ấy vào nhà, tôi đành phụ họa:
“Đúng đúng đúng, là mùi đàn ông.”
Phí Húc bị tôi nửa đẩy nửa kéo vào nhà, bất ngờ quay người lại.
Anh ấy đối mặt với tôi, chớp chớp mắt, cố gắng tập trung ánh .
Khi tôi còn đang cố hiểu hành của ấy, đã thấy hai cánh tay vòng qua eo mình.
Phí Húc ôm lấy eo tôi, kéo mạnh tôi lại, cả hai ngã xuống sofa gần cửa.
Cả người ấy đè lên tôi, ghé sát tai nhỏ:
“Mùi đàn ông không ngửi .”
“Phải nếm mới biết.”
Lời cuối cùng vừa dứt, ấy nâng mặt tôi lên, cúi xuống hôn, hơi thở của truyền đến tôi.
Mang theo chút vị đắng của rượu, hòa với một chút ngọt ngào lạ lẫm.
…
Tôi ngẩn ngơ mất nửa phút.
Rồi đẩy ấy ra và chạy mất.
11
Tôi không ngủ .
Thực sự mất ngủ nghiêm trọng.
Nằm lăn qua lộn lại cả đêm, nhắm mắt lại là những hình ảnh không thể tả hiện lên.
Không tìm ai để tâm sự, tôi chỉ biết nhắn một tin cho mẹ mình.
“Mẹ ơi, con nhớ mẹ.”
Kết quả là hôm sau bị mẹ gọi điện oanh tạc.
“Thẩm Nhạc Di, con công ăn lương mà nửa đêm còn ngồi đó emo cái gì hả?”
“Con thử nghĩ xem, một mình chạy đi xa nhà, mẹ bảo ở nhà thì không chịu, giờ thấy chưa?”
“Đến nỗi nửa đêm emo mà không có ai chuyện cùng!”
“Con phải đi xem mắt ngay, kiếm một người để giúp đỡ lẫn nhau!”
Biết tôi đã không nhắn tin rồi.
Vừa tìm lý do thoái thác chuyện xem mắt, mẹ tôi đã sốt ruột đến mức đe dọa sẽ bay qua đây bắt tôi đi.
Không còn cách nào, tôi đành đồng ý.
Nhưng lịch hẹn sắp khá sớm.
Nếu đi vào giờ đó, tôi sẽ hơi vội sau giờ .
Với nguyên tắc tôn trọng lẫn nhau, tôi không muốn đến muộn.
Thế là trước khi tan , tôi đã báo cáo với quản lý, gia đình có chút việc nên muốn tan sớm một chút.
Anh ấy rất vui vẻ gật đầu đồng ý.
Địa điểm xem mắt là một nhà hàng khá sang trọng.
Đối tượng là một chàng trông rất nho nhã tên là Chu Tuấn.
Nghe là quản lý cấp cao của một công ty, trẻ tuổi và có năng lực.
Anh ấy lịch sự kéo ghế cho tôi, còn nhẹ nhàng đưa menu, thái độ rất tử tế.
Không thể phủ nhận, đây là một người đàn ông rất chất lượng.
Nhưng không phải gu của tôi.
Tôi bắt đầu tính toán trong lòng xem nên dùng lý do gì để từ chối.
Chu Tuấn rất chu đáo, thấy tôi lật menu mà có vẻ hơi lưỡng lự, liền chủ :
“Em có thể gọi món tùy thích, không kén chọn đâu.”
Tôi mỉm với ấy, gọi vài món đơn giản.
Trong lúc chờ đồ ăn, ấy bắt đầu gợi chuyện.
Chu Tuấn là người chuyện rất duyên, dù tôi không cố gắng bắt chuyện, ấy vẫn duy trì không khí dễ chịu.
“À đúng rồi, Thẩm tiểu thư có mẫu đàn ông lý tưởng nào không?”
Tôi theo phản xạ gật đầu: “À, có chứ…”
Vừa hay có thể bịa một mẫu người để lý do từ chối ấy.
Tôi suy nghĩ một chút, bỗng nhiên trong đầu hiện lên khuôn mặt của Phí Húc.
Không nghĩ gì thêm, tôi bắt đầu mô tả theo hình ảnh của ấy.
“Cao, đẹp trai, tính cách hơi lạnh lùng, lúc cứng miệng lại rất đáng …”
Tôi chìm đắm trong việc miêu tả Phí Húc mà không để ý biểu cảm của Chu Tuấn thay đổi chút ít.
Anh ấy bỗng đứng dậy, hướng về phía sau tôi chào một tiếng:
“Ồ, sếp Phí.”
Tôi theo ánh mắt của ấy quay lại, liền thấy Phí Húc đang thẳng vào tôi, ánh mắt chẳng mấy thiện cảm.
“Thẩm Nhạc Di, em bảo có việc gia đình nên xin tan sớm, hóa ra là đi xem mắt?”
Chết thật.
Tôi đâu có xin phép ta.
Sao ta biết !
12
Trong khoảnh khắc đó, tôi cũng không rõ ai ngượng ngùng hơn.
Tóm lại, cả tôi và Chu Tuấn đều chẳng thoải mái.
Vì Phí Húc… đã gia nhập buổi xem mắt của chúng tôi.
Đúng , ấy gia nhập buổi gặp mặt.
Bởi vì tôi đã giải thích với ấy rằng, tôi không đi xem mắt, chỉ là gặp mặt bè thôi.
Dù sao, với vai diễn của tôi là “thích ấy”, thì sao tôi có thể đi xem mắt chứ!
Phí Húc không lời nào, kéo luôn một chiếc ghế ngồi xuống cạnh tôi.
“Nếu , không phiền thêm một đôi đũa chứ?”
Tôi gượng hai tiếng, ra sức nháy mắt với Chu Tuấn: “Không phiền, tất nhiên không phiền…”
Chu Tuấn có vẻ từng hợp tác với Phí Húc trước đây nên cũng không nhiều.
Thậm chí ấy còn trò chuyện với tôi về Phí Húc, kể về lần hợp tác trước đây tiếc là chưa thành công.
Nói về quá khứ, về phong cách cứng rắn, quyết đoán của Phí Húc.
Chỉ thiếu điều đưa ấy lên tận mây xanh.
Nhưng trong lúc ăn, Phí Húc lại có vẻ hơi kỳ lạ.
Khi Chu Tuấn chuẩn bị sẵn bát nước chấm cho tôi, ấy quay đi và đổ đầy giấm vào bát mình.
Chu Tuấn đứng dậy múc một bát canh cho tôi, ấy lập tức gọi phục vụ: “Ở đây có nước mơ không?”
Chu Tuấn gắp thức ăn cho tôi, bảo tôi ăn nhiều một chút, ấy liền lẩm bẩm như tự với mình: “Sườn xào chua ngọt này sao không thấy bỏ đường nhỉ?”
… Anh ấy đang gì chứ?
Tôi cúi đầu ăn cơm, không dám nhiều một giây nào.
Ăn xong, Chu Tuấn đề nghị đưa tôi về nhà.
“Thẩm tiểu thư, em ở đâu?”
Tôi còn chưa kịp trả lời, Phí Húc đã nhẹ nhàng :
“Tôi ngày nào cũng đưa ấy, hôm nay cũng để tôi đi.”
Tôi: “?”
Chu Tuấn sững sờ: “Anh… ngày nào cũng đưa ấy?”
Phí Húc gật đầu: “Đúng .”
Dưới ánh mắt ngỡ ngàng pha chút bàng hoàng của Chu Tuấn, Phí Húc kéo tôi lên chiếc Cayenne của ấy.
Qua ô cửa kính, tôi thấy Chu Tuấn vẫn đứng yên tại chỗ, khuôn mặt như vừa bị sét đánh trúng.
Bạn thấy sao?