Trong lúc mọi người về công việc gần đây, tất cả đều hướng ánh mắt về phía tôi:
“Nhược Nhược không cần , chắc là bận hẹn hò rồi chứ gì, hí hí~”
Các MC rất thân thiện, mọi người đều gọi tôi là “Nhược Nhược”.
“Đúng , dạo đó hai người công khai, tôi còn hóng đến đỏ cả mắt. Hai người là từ trong phim ra ngoài đời phải không?”
Trước câu trêu chọc đó, tôi chỉ đành gật đầu:
“Cũng xem như là , hahaha.”
Trình Vọng bên cạnh bỗng tặc lưỡi một tiếng:
“Nhưng hình như dạo này hai người không gặp nhau nhỉ? Trên Weibo cũng chẳng thấy tương tác gì luôn. Có lý do gì hả?”
Tôi đáp:
“Mấy hôm nay ấy đang bận quay phim, không gặp nhau cũng là bình thường mà.”
“Thế… em có nhớ ấy không?”
“Cũng… có có đấy, hahaha.”
“Giới giải trí mà, gặp nhau ít là chuyện bình thường. Nhưng hôm nay!”
MC đột nhiên nâng cao giọng, chỉ về phía sau sân khấu:
“Chúng tôi đã mời một vị khách mời bí ẩn!”
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn ra phía sau.
Khi người đàn ông vai rộng, eo thon bước ra từ hậu trường, cả khán phòng vang lên tiếng hét chói tai.
Là Lục Thời.
22
Nói không bất ngờ thì là dối.
Mọi người lập tức nhường ra một lối đi.
Lục Thời bước đến bên cạnh tôi, trong ánh mắt lười nhác ấy lại ẩn chứa sự dịu dàng.
Trình Vọng, người vốn đang đứng cạnh tôi, bị chen sang một bên.
Lục Thời tiến lại gần, nắm lấy tay tôi.
Khi cúi đầu xuống, tôi khẽ thì thầm bên tai :
“Chẳng phải chúng ta đã chia tay rồi sao?”
Anh đáp bằng một hơi thở nhẹ:
“Có ai quy định chia tay rồi thì không nắm tay đâu?”
Anh khẽ nhếch khóe môi.
Ánh mắt thật khó đoán.
Nhưng bàn tay lại siết c.h.ặ.t t.a.y tôi hơn nữa.
Trình Vọng lên tiếng:
“Tôi này, hai người đang đứng trên sân khấu đấy, thì thầm gì nữa, khán giả không thích đâu.”
Dưới sân khấu, khán giả bất ngờ đồng thanh hô lớn:
“Chúng tôi thích xem!!!!!”
[Trình Vọng lại chui ra gì trời.]
[Cái mùi chua này muốn tràn cả ra ngoài màn hình luôn rồi.]
[Nếu không phải vẫn còn chút bộ lọc ‘ảnh đế’ sót lại, tôi thật sự muốn tát cho một cái.]
23
Chương trình có một phân đoạn gọi là “Tái hiện khoảnh khắc kinh điển”.
Khách mời cần phải diễn lại một cảnh trong phim.
Và để điều đó, các khách mời phải chọn diễn cho mình.
Các nam khách mời sẽ chủ chọn nữ khách mời diễn.
MC :
“Các nam, giờ có thể bước đến đứng phía sau nữ khách mời mà mình muốn chọn.”
Tôi và vài nữ diễn viên khác xếp thành một hàng.
Một lát sau, tôi quay đầu lại…
Đằng sau tôi, có hai người đàn ông đang đứng…
Lục Thời và Trình Vọng.
Một nam khách mời khác trêu ghẹo:
“Anh Vọng ơi, người ta là đôi trẻ nhau, chen vào gì ?”
Trình Vọng đáp:
“Tôi thích thì tôi đứng, cạnh tranh công bằng thôi.”
Tôi thấy bờ vai của Lục Thời hơi cứng lại một chút.
Anh sợ tôi sẽ chọn Trình Vọng.
Còn Trình Vọng thì lại tỏ vẻ rất tự tin.
Tôi :
“Không cần cạnh tranh nữa, tôi chọn Lục Thời.”
“Tôi muốn cùng đội với trai mình.”
Lục Thời ngẩng đầu lên.
Khi tôi, trong mắt hiện lên nụ nhẹ nhõm.
Còn ánh mắt của Trình Vọng thì đầy ngạc nhiên, ta từng nghĩ rằng tôi không để ý đến là vì còn giận việc bị từ chối.
Chỉ cần vẫy tay, tôi sẽ không ngần ngại mà chọn ta.
Nhưng đã đoán sai.
[Trình Vọng, tôi cầu kết thúc vở hài kịch này ngay lập tức!]
[Tôi thích xem drama tay ba trong tiểu thuyết, đây là show thực tế đó trời ơi, đừng cản trở tôi hít đường nữa!]
[Chưa từng nghĩ sẽ có ngày tôi phản cảm với một người đến , Trình Vọng rồi đấy.]
[Anh nhảy nhót cái gì thế hả?]
Khi thấy luồng bình luận trực tiếp ngày càng phẫn nộ, MC bước ra để xoa dịu không khí:
“Anh Vọng này, biết là ghen, ai bảo lúc gần gũi người ta, lại không biết tranh thủ? Thôi, nhận thua đi.”
Lời mang ý cợt.
Nhưng dường như lại chạm đúng nỗi lòng của Trình Vọng, khiến gương mặt ta cứng đờ.
Có lẽ vì còn phải giữ hình tượng cho show, ta miễn cưỡng , trông còn khó coi hơn cả khóc:
“Thì… nhận thua, nhận thua, chưa.”
24
Cảnh diễn giữa tôi và Lục Thời là một phân đoạn tỏ .
Trong cảnh này, nam chính thầm nữ chính từ lâu, đến lúc nữ chính bất chấp nguy hiểm một mình hành , ngăn cản và thổ lộ toàn bộ cảm luôn giấu kín trong lòng.
Lục Thời chỉ cần một giây để nhập vai.
[Hai người mau “đóng gói” gửi thẳng vào đoàn phim thần tượng đi! Tôi muốn xem hai người đóng vài chục tập cơ, hu hu!]
[Ánh mắt của Lục Thời không giống đang diễn đâu! Chỉ vài phút ngắn ngủi thế này mà diễn cảm giác “ thầm”, thật sự là không thể!]
[Người ta hôm đó Nhược Bảo là người tỏ trước, sao tôi lại cảm thấy Lục Thời mới là người thích người ta trước , hu hu hu.]
Cuối đoạn là một cảnh hôn.
Lục Thời không thực sự hôn tôi, mà chỉ là mượn góc quay.
[Không hài lòng! Rất không hài lòng! Sao lại là mượn góc!!]
[Không phải hôn kiểu Pháp, chấm điểm thấp!]
Nhìn đôi môi mỏng ngay trước mặt, và đôi mắt dài nhỏ quyến rũ đang cụp xuống của , tôi như bị ma xui quỷ khiến…
Tôi hôn lên môi .
Dù chỉ là một cái chạm trong một giây.
Tôi hoàn toàn không nghe thấy tiếng hét xung quanh nữa.
Chỉ còn tiếng tim đập vang dội trong tai.
Hàng mi của Lục Thời khẽ rung.
Tiếng vỗ tay từ khán giả kéo tôi quay lại thực tại.
Bạn thấy sao?