Tỏ Tình Sai Người, [...] – Chương 7

Chương 7

17

Vài ngày sau, trong tiệc mừng thọ của ông nội Trình, tôi vẫn tham dự vì phép lịch sự.

Vừa bước vào cửa, tôi đã thấy Trình Vọng.

Từ lúc tôi bước vào, ánh mắt của ta như keo dính, dán chặt lên lưng tôi.

Thậm chí, ta còn lấy cho tôi một đôi dép.

Tôi :

“Cảm ơn, em tự .”

Lúc này, mẹ Trình bước tới, cợt :

“Nhược Nhược, năm nay con cũng 25 rồi nhỉ, cũng đến lúc nên nghĩ đến chuyện quan trọng của đời người rồi, con thấy Tiểu Vọng nhà bác thế nào?”

Trước kia, nếu nghe câu này, có lẽ tôi sẽ ngại ngùng nhẹ.

Nhưng bây giờ, khi nghe đến, tôi chỉ muốn lập tức cắt đứt mọi liên hệ với Trình Vọng.

Tôi :

“Dì ơi, con và Trình Vọng thật sự không phù hợp.”

Mẹ Trình vẫn chưa từ bỏ:

“Con bé này, hai đứa lớn lên cùng nhau mà…”

Lúc này, em họ Trình Vọng bất ngờ lớn tiếng:

“Các bác không thấy hot search à? Chị Nhược Nhược có trai rồi, còn là minh tinh nổi tiếng, đẹp trai lắm luôn! Cả đống fan đang ship họ đấy ạ!”

Mẹ Trình sững người:

“Nói bậy, Nhược Nhược là do bác nuôi lớn từ nhỏ, hồi bé cứ suốt ngày đòi cưới Tiểu Vọng nhà bác, sao có thể có trai ?”

Nghe , lòng tôi bực bội vô cùng.

Tôi :

“Dì ơi, con thật sự có trai rồi, hơn nữa, bọn con quen nhau cũng một thời gian rồi.”

Nói xong, trong lòng tôi thầm thì “xin lỗi Lục Thời”.

Dù gì thì bây giờ vẫn là “ trai danh nghĩa” của tôi, không tận dụng thì phí.

Đúng lúc đó, Trình Vọng bước lại gần.

Tôi :

“Nếu không tin, dì hỏi Trình Vọng xem, ấy biết mà.”

Nhưng Trình Vọng lại không phối hợp:

“Anh không rõ, ai biết có phải mấy người đang tạo nhiệt couple không.”

Cô em họ lập tức chen vào:

“Sao lại là tạo nhiệt, cả lớp em đều đang ship couple Thị Nhược đấy, chị Nhược Nhược và ấy mới công khai hôm trước, hôm sau đã nắm tay đi thảm đỏ rồi mà, không thấy à, hôm đó cũng có mặt mà?”

Trình Vọng với giọng bực bội:

“Anh không biết, không thấy.”

Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, em họ lại bật video tiếp theo:

“Anh xem, lúc phỏng vấn còn là thanh mai trúc mã của chị Nhược Nhược, nhất định sẽ chúc phúc nữa mà.”

Trình Vọng hoàn toàn cứng họng.

Một lúc sau, ta mới :

“Đừng xem mấy tin giải trí vớ vẩn này nữa, lo học hành đi.”

Lúc này, mắt ba mẹ tôi sáng rực:

“Hôm nào dẫn thằng bé ấy về cho ba mẹ gặp mặt nhé?”

Tôi chỉ có thể trừ:

“Rồi sẽ có cơ hội mà, sẽ có cơ hội.”

Tôi không cho họ biết, thật ra tôi và Lục Thời… đã chia tay rồi.

18

Nửa tháng sau, tôi tham gia một chương trình thực tế, mà Trình Vọng lại là khách mời cố định của chương trình đó.

“Nhược Nhược.”

Trình Vọng mỉm gọi tôi, rồi bước đến, định giúp tôi cầm túi.

Lần trước, ở nhà ta, đã tìm cơ hội chuyện riêng với tôi nhiều lần, tôi luôn viện cớ để né tránh.

Lúc này, tôi chỉ lễ phép mỉm rồi nghiêng người né khỏi tay .

Hai ăn mặc như nhân viên hậu trường đi ngang qua.

Trong mắt họ tràn đầy bong bóng màu hồng:

“Woa, là chị Cầm ngoài đời thật kìa, xinh quá đi mất! Em là fan couple của chị với Lục Thời đó ạ!”

hào hứng đưa điện thoại cho tôi xem.

Trong ốp lưng trong suốt có nhét mấy tấm ảnh polaroid, toàn là ảnh “ngọt ngào” của tôi và Lục Thời.

còn lại quay người lại, trên áo thun của in dòng chữ to đùng:

“Tôi là fan trung thành của couple Thị Nhược, ai dám đối đầu với tôi?”

Thật ra tôi và Lục Thời đã chia tay rồi.

Nhưng vì công khai quá nhanh khiến nhiều người nghi ngờ tất cả chỉ là chiêu trò.

Vào khoảnh khắc này, tôi chỉ có thể gượng.

Trong lòng tôi không thấy phản cảm, cũng không nỡ vỡ sự nhiệt của các .

Tôi :

“Hahaha, cảm ơn lời chúc của hai em nhé~”

“Hai người nhất định phải hạnh phúc đó nha, nếu hai người chia tay thì em sẽ không tin vào nữa mất~”

“Bao giờ thì kết hôn ạ? Có thể tiết lộ cho bọn em biết không, bọn em đảm bảo…”

Nghe đến đó, Trình Vọng ho mạnh vài tiếng.

Nhưng chẳng ai quan tâm.

Sau khi chụp hình với hai đáng xong, tôi quay lại, không ngờ Trình Vọng vẫn đứng nguyên tại chỗ.

19

Trình Vọng mặt lạnh, ánh mắt có phần khinh khỉnh.

Tôi :

“Sao ? Anh cũng định lời chúc phúc à?”

Anh ta :

“Hừ, sao lúc ở nhà tôi lại cứ trốn tránh? Mấy ngày nay cũng không trả lời tin nhắn của tôi?”

Tôi lạnh lùng đáp:

“Không muốn trả lời. Anh là người đã có , tốt nhất là đừng có nhắn tin riêng với người khác giới nữa.”

Ánh mắt ta thoáng bối rối vài giây:

“Gì cơ? Tôi có lúc nào?”

Sau đó, ta như sực nhớ ra điều gì:

“Ý em là Thư Mẫn à? Cô ấy không phải tôi, chỉ là… giường thôi.”

Khi hai chữ “ giường” thốt ra, đồng tử tôi như chấn .

Tôi quay lại Trình Vọng, muốn rõ con người ta hơn.

Khi ra hai chữ ấy, ta nhẹ nhàng như đang “ăn cơm”.

Thì ra, bao nhiêu năm qua, chỉ là tôi đã tô vẽ cho mối đơn phương đó bằng một lớp màu quá đẹp đẽ.

Lúc này, hình tượng Trình Vọng trong tôi đã hoàn toàn sụp đổ thành từng mảnh.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...