Tỏ Tình Sai Người, [...] – Chương 5

Chương 5

11

Ở phía bên kia, khi cảm nhận mùi tin tức nóng hổi, các phóng viên đã nhanh chóng kéo đến.

Vốn dĩ Trình Vọng còn định gì đó, trợ lý đi cùng ta kéo nhẹ tay áo , nhắc nhở:

“Anh Vọng, phóng viên đến rồi.”

Với đôi tai nhạy bén hơn cả đôi mắt, tôi lập tức nhận ra giọng ấy chính là của người phụ nữ đã nhạo tôi tối qua.

Hóa ra, của Trình Vọng lại chính là trợ lý luôn bám theo như cái đuôi.

Đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai, ăn mặc giản dị, ta là kiểu người rất dễ bị lãng quên giữa chốn danh lợi này.

Khi phóng viên kéo đến, Trình Vọng lập tức phát huy kỹ năng diễn xuất đạt tầm ảnh đế của mình.

Khi hỏi ta có đến để chúc phúc cho tôi và Lục Thời không, ta mỉm đáp:

“Ha ha, tôi là thanh mai trúc mã của A Nhược, tôi tất nhiên phải đến để chúc phúc cho họ rồi.”

Nhưng mà, hàm răng của ta đang nghiến rất chặt.

Lục Thời phối hợp đầy tự nhiên:

“Vậy thì cảm ơn nhé, trúc mã.”

12

Khi lễ trao giải kết thúc, theo phản xạ, Trình Vọng tìm kiếm bóng dáng của Cầm Nhược.

Bên cạnh chiếc Maybach, Cầm Nhược đang khoác tay Lục Thời.

Bên cạnh người đàn ông cao lớn ấy, mặc váy trắng quây n.g.ự.c trông càng thêm nhỏ nhắn, dịu dàng như chim nhỏ nép vào lòng người.

Khi người đàn ông cúi đầu thì thầm điều gì đó bên tai , lập tức nở nụ vô cùng hạnh phúc, khóe mắt cong cong như vầng trăng lưỡi liềm.

Rõ ràng, tối qua, khi vụng về tỏ , phản ứng đầu tiên của là khinh thường, cho rằng không biết tự lượng sức.

Anh đã cảm nhận cảm của từ rất lâu rồi, cố giả vờ như không hay biết.

Nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến cảm thấy chói mắt, trong lòng bức bối khó chịu.

Khi thấy tin trên hot search, có cảm giác mình bị chơi .

Trợ lý Thư Mẫn lại :

“Có lẽ là vì bộ phim Ký Ức Sao Trăng của họ mới chiếu xong chưa lâu, giờ muốn tạo chút độ hot nên tranh thủ lăng xê một lần nữa.”

“Dù gì thì hôm qua Cầm Nhược cũng vừa tỏ với mà, chắc là sợ hiểu lầm, nên mới vội vàng khẳng định lòng trung thành trước khi bắt đầu lăng xê, ai ngờ lại bị từ chối rồi.”

Nhưng mà, hôm nay, khi họ tay trong tay trên thảm đỏ, thậm chí Cầm Nhược còn nhón chân hôn lên má Lục Thời, cảnh tượng ấy hoàn toàn không giống như đang diễn hay tạo nhiệt.

Không hiểu vì sao, một cảm giác hoảng loạn mơ hồ trào lên trong lòng .

Một sự chiếm hữu khó diễn tả đang trỗi dậy.

Anh quay người đi, không muốn tiếp tục nữa.

Nhưng Thư Mẫn lại ghé sát, hạ giọng :

“Anh đừng tức giận nữa mà, chẳng phải không thích ấy sao?”

“Huống hồ, chẳng phải bây giờ vẫn còn có em sao?”

Anh đẩy ta ra:

“Ở nơi công cộng, đừng dựa sát vào tôi như .”

13

Không lâu sau khi lễ trao giải kết thúc, những “tương tác” của tôi và Lục Thời tại sự kiện đã nhanh chóng leo lên top bảng hot search.

Cùng lúc đó, mối quan hệ thanh mai trúc mã giữa tôi và Trình Vọng cũng bị cư dân mạng lôi ra bàn tán sôi nổi.

Anh ta lớn hơn tôi một tuổi.

Vì hai gia đình chúng tôi vốn là lâu năm.

Do ba mẹ ta thường xuyên bận rộn công việc, nên khi còn học cấp ba, có một thời gian từng ở nhờ nhà tôi.

Thời điểm đó, tôi rất thích đi theo sau , miệng suốt ngày gọi “ trai”.

Lâu dần, thật sự có người tin rằng tôi là em của ấy.

Ngày nào cũng có người nhét thư và quà tặng cho tôi để nhờ chuyển hộ.

Ban đầu, tôi cũng chỉ xem Trình Vọng như trai nhà bên.

Cho đến năm tôi học lớp 11, khi Trình Vọng bị một đàn chị chặn đường để tỏ .

Nhưng bất ngờ là, lại đột ngột nắm lấy tay tôi và :

“Các cậu vẫn chưa biết à? Cô ấy không phải em tôi, là tôi đấy.”

Đàn chị kia ngượng ngùng bỏ đi, câu ấy lại khiến lòng tôi dậy sóng.

Tối hôm đó, tôi trằn trọc mãi không ngủ , tâm trạng rối bời.

Sáng hôm sau, Trình Vọng cầm theo sữa đậu nành và bánh quẩy, đứng dưới nhà tôi chờ.

Anh nhẹ, đưa bữa sáng cho tôi và :

“Xin lỗi nhé, hôm qua luống cuống quá nên lấy em ra lá chắn, em không giận chứ?”

Tôi cố gắng che giấu trái tim đang đập loạn, của mình rồi lắc đầu :

“Không sao, em hiểu mà, đang học lớp 12, chuyện học hành là quan trọng nhất.”

Sau đó, thi đỗ Học viện điện ảnh và dấn thân vào giới giải trí.

Sự liên hệ giữa tôi và dần ít đi, thi thoảng chỉ gặp nhau trong tiệc gia đình hoặc dịp sinh nhật của các bậc trưởng bối.

Tôi đành phải chôn giấu cảm ấy vào tận đáy lòng, ngày qua ngày, chưa từng thổ lộ.

Tết năm ngoái, trong bữa tiệc gia đình, tôi định lên thư phòng gọi bố Trình xuống ăn cơm.

Nhưng tôi lại vô nghe đoạn đối thoại giữa bố Trình và .

Bố vui :

“Con xem, con và Nhược Nhược đều vào giới giải trí, cũng đều đến tuổi cần có người rồi, hay là hai đứa thử xem sao?”

Anh ấy trả lời:

“Bố cũng biết mà, hiện tại con chưa muốn đương, cũng không thích hợp để đương.”

Lúc ấy, tôi hơi thất vọng, lại không ngờ lại tiếp.

Giọng điệu nghe như đang , lại ẩn chứa vài phần chân thật:

“Nếu sau này con muốn tìm người , người đầu tiên con nghĩ đến sẽ là ấy, không?”

Chính câu đó đã khiến tôi ôm lấy hy vọng.

Giờ nghĩ lại, rất có thể câu đó cũng chỉ là cái cớ để đối phó với người lớn mà thôi.

Còn tôi lại tin là thật.

Tôi còn tưởng mình có cơ hội, nên mới có màn tỏ đầy cảm hôm đó.

Nghĩ kỹ lại, đúng là nực thật.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...