25
Bạn diễn của Trình Vọng là một nữ diễn viên khác.
Hai người diễn một cảnh chia tay.
Khi tái hiện đoạn phim, Trình Vọng lại không thể hiện kỹ năng diễn xuất vốn có của mình.
Bình luận trực tiếp liên tục chê bai.
Mọi người xung quanh ôm bụng nghiêng ngả, tôi lén liếc Lục Thời.
Anh cũng đang theo đám đông, đuôi mày cong cong mang chút vẻ nghịch ngợm trẻ trung.
Đã chia tay rồi sao?
Tôi cúi đầu.
Nhưng tại sao, tay vẫn nắm tay tôi chặt như ?
Sau đó chương trình tiếp tục với nhiều trò chơi khác.
Mỗi lần đến phần chọn diễn, mọi người đều rất biết điều để tôi và Lục Thời một cặp.
Nhưng khi ghi hình kết thúc, ánh đèn sân khấu tắt, mọi người lần lượt rời đi.
Bàn tay ấm áp kia cũng buông ra.
Lục Thời buông tay tôi.
Không ngoài dự đoán, tôi biết chỉ đến vì công việc, để diễn cho trọn vai.
Tôi đang mơ mộng cái gì chứ?
Tôi lắc đầu, quay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng ngay giây sau đó, tôi bị ôm chặt vào lòng.
Hương thơm mát lạnh từ cơ thể bao phủ lấy tôi.
Anh siết chặt eo tôi, như muốn hòa tôi vào tận xương cốt của mình.
Nhịp tim mạnh mẽ của truyền qua lớp áo mỏng, lan đến tim tôi.
Anh :
“Anh nhớ em, Cầm Nhược.”
26
Giọng mang chút nghiến răng nghiến lợi, lại pha đầy cưng chiều và bất lực:
“Anh mặc kệ hôm đó em định gọi cho ai. Chỉ cần những lời em là với , thì đó chính là lời tỏ với .”
Tôi nắm chặt vạt áo :
“Nhưng hôm đó … muốn chia tay.”
“Anh chỉ giận quá nên bừa thôi. Anh hối hận rồi.”
Anh thở dài:
“Cho dù em thích ai…”
Tôi vội cướp lời :
“Em thích .”
Lục Thời nheo mắt, có vẻ không tin.
“Nếu không thích , thì nãy… em đã không hôn rồi.”
Tôi đưa điện thoại cho xem, hình nền trên đó đã đổi thành ảnh của .
“Em đã đổi từ lâu rồi. Mấy ngày nay, em đêm nào cũng mơ thấy , mơ thấy hai chúng ta nắm tay nhau, rồi còn…”
Lục Thời hỏi:
“Còn gì nữa?”
Tôi khẽ:
“Nói chung là, đừng giận nữa, không?”
Lục Thời khẽ cong khóe môi, đôi mắt ánh lên nụ dịu dàng như tuyết tan đầu xuân:
“Được.”
27
Khi bước ra khỏi tòa nhà, tôi khoác trên người chiếc áo khoác gió của Lục Thời.
Lúc này, một đột nhiên lao đến.
Đó chính là trợ lý Thư Mẫn của Trình Vọng.
Chiếc xe riêng của Trình Vọng đậu cách đó không xa, tôi thấy đang về phía tôi.
“Anh Lục, phiền một chút…”
Lục Thời hỏi:
“Cô là ai?”
Tôi vẫn còn nhớ rõ giọng châm chọc đầy kiêu ngạo của ấy đêm đó.
Nhưng vì tôi không còn thích Trình Vọng nữa, trong lòng tôi chỉ còn lại sự bình thản và một chút ngạc nhiên:
“Cô tìm trai tôi có chuyện gì?”
“Em là trợ lý của Trình Vọng…”
Cô ta liếc tôi, có vẻ như muốn lại thôi, “Có chuyện này, chị nhất định phải biết, mà em không biết có nên không.”
Lục Thời chẳng mấy quan tâm, lạnh nhạt :
“Đã không chắc nên hay không, thì đừng .”
Nói xong, ôm lấy vai tôi rời đi.
Lục Thời mở cửa xe:
“Bên ngoài lạnh lắm, em vào xe ngồi chờ một chút.”
Tôi hỏi:
“Anh đi đâu?”
Anh khẽ, xoa đầu tôi.
“Anh đi vài lời với cậu ta, em đợi ở đây.”
28
Lục Thời bước tới chỗ Trình Vọng:
“Anh còn gì muốn nữa không?”
Trình Vọng ngạo nghễ:
“Chắc trợ lý tôi vừa với cậu rồi chứ?”
“Đúng , hôm đó ấy định tỏ với tôi.”
“Người ấy thầm thích là tôi, những lời đó cũng là định với tôi.”
“Thật tiếc là ấy gọi nhầm số, khiến cậu tự ảo tưởng rồi.”
Lục Thời không gì.
Trình Vọng tưởng rằng im lặng vì bị tổn thương, nên lại tiếp tục :
“Tôi biết cậu khó mà chấp nhận .”
“Tôi là thanh mai trúc mã của ấy, lại có lợi thế gần gũi.”
“Cô ấy thích tôi cũng là điều bình thường.”
Một tiếng khẩy cắt ngang màn diễn của ta.
Trình Vọng hỏi:
“Cậu cái gì?”
Lục Thời ung dung đáp:
“Nói thật, tôi nên cảm ơn cậu mới đúng.”
“Nếu không nhờ cậu, ấy đã chẳng gọi nhầm cho tôi, cũng chẳng có cơ hội để tỏ với tôi.”
Sự đắc ý trên gương mặt Trình Vọng lập tức biến mất.
Anh ta tưởng Lục Thời im lặng là vì bị tổn thương, hóa ra, mọi chuyện hoàn toàn ngược lại.
“Cậu biết rồi?”
“Ừ.”
“Thế mà cậu không giận? Không để tâm?”
“Đàn ông mà, có cần nhỏ nhen thế không?”
Lục Thời quay đầu về phía Cầm Nhược.
Cô nhỏ đang ló đầu từ trong xe ra, khẽ mỉm với .
Rồi quay lại Trình Vọng, tiếp tục :
“Nói thật, nếu không có cú điện thoại nhầm ấy, tôi cũng chẳng biết đến bao giờ mới theo đuổi ấy.”
Lục Thời :
“Ngày cưới của tụi tôi, nhất định phải để cậu ngồi bàn chính.”
“Cậu…”
“Cảm ơn nhé, thanh mai trúc mã.”
Nói xong, Lục Thời quay người rời đi.
Gió lạnh đầu thu thổi qua, vài chiếc lá rơi bay thẳng vào mặt Trình Vọng.
Anh theo hướng Lục Thời rời đi.
Cầm Nhược, người đang khoác chiếc áo khoác của Lục Thời đang vội vã bước xuống xe, chạy về phía ta.
Khoảnh khắc ấy khiến nhớ đến thời cấp ba.
Cô ấy không học cách đi xe đạp, nên lúc tan học luôn đợi đi cùng.
Khi bước ra từ lớp học, ấy cũng từng chạy về phía như thế.
Anh từng đọc cảm trong mắt .
Nhưng luôn giả vờ không thấy, luôn phớt lờ gương mặt đỏ bừng của mỗi khi .
Lý do từ chối lời tỏ của , là vì luôn coi như một “phương án dự phòng”, một người chỉ cần ngoắc tay là sẽ chạy đến.
Nhưng giờ đây, gương mặt đỏ bừng của không còn vì nữa.
Cảm giác đó khiến bức bối đến phát điên, lại không thể gì.
Có vẻ như, giữa và , thực sự đã không còn khả năng nào nữa rồi.
Cùng lúc đó, quản lý gọi điện cho :
“Anh và trợ lý bị paparazzi chụp lúc vào khách sạn rồi, dư luận đang rầm rộ lắm, mau nghĩ cách xử lý đi!”
Bạn thấy sao?