Sau khi bị ảnh đế từ chối, tôi cứ nghĩ mình sẽ bị tất cả mọi người chê.
Nhưng không ngờ, hôm sau tỉnh dậy, tôi lại phát hiện mình và đỉnh lưu đã công khai đương.
Còn bị cả mạng “ship” vì quá ngọt ngào.
Aaaa!
Thì ra sau khi bị từ chối, tôi vì say rượu, không cam lòng nên đã gọi thêm một cuộc nữa, lại gọi nhầm cho kẻ thù không đội trời chung của ảnh đế… đỉnh lưu Lục Thời.
Mà lúc đó ấy đang livestream.
1
Vào năm thứ bảy tôi thầm Trình Vọng, ấy đã nhận giải ảnh đế mới nổi, còn tôi vẫn chỉ là một người vô danh.
Tôi chỉ có thể âm thầm ngước từ xa.
Mãi cho đến năm nay, nhờ một bộ phim nổi tiếng, tôi mới có thể vươn lên thành tiểu hoa đang hot.
Hôm nay, cuối cùng tôi mới lấy đủ dũng khí để gọi điện cho Trình Vọng.
Anh ấy lạnh nhạt hỏi tôi tìm có chuyện gì.
Trong lồng n.g.ự.c tôi, trái tim đập thình thịch đến nỗi muốn bật ra ngoài, còn đầu lưỡi thì bắt đầu líu lại.
Tôi run rẩy : “Trình Vọng, có thể chuyện này hơi đường đột, em đã giấu nó trong lòng rất lâu rồi, em thích , từ hồi chúng ta còn học…”
Ngay sau đó, bên cạnh bỗng vang lên tiếng trong trẻo, chói tai của một :
“Buồn thật đấy, ấy lấy can đảm ở đâu ra , Lương Tịnh Như cho à?”
Như thể đã nhịn rất lâu, cuối cùng ta không nhịn mà lên.
Cô tiếp bằng giọng mỉa mai: “Anh ơi, mở loa ngoài to hơn chút đi, em còn muốn nghe tiếp.”
Trình Vọng với giọng điệu như đang pha trò: “Sao không nữa? Nói tiếp đi chứ, tôi đang nghe mà.”
Như một gáo nước lạnh dội thẳng lên đầu, tôi lập tức bừng tỉnh.
Nơi cổ họng tôi, bao lời muốn đều nghẹn lại.
Sau một lúc không nghe tôi đáp lại, Trình Vọng : “Nếu không nữa, để tôi nhé. Tôi không có cảm giác gì với em. Nếu không có chuyện gì khác thì tôi cúp máy đây.”
Ở đầu dây bên kia, lại lên: “Sao từ chối nhanh thế, em còn chưa nghe đủ cơ mà. Ha ha ha ha.”
Tôi cúp máy ngay lập tức.
Không kiềm mà rơi nước mắt.
Tôi uống cạn mấy chai rượu còn lại.
Dưới tác của men rượu, lý trí của tôi hoàn toàn biến mất.
Không thể kiềm chế bản thân, tôi lại gọi cuộc thứ hai cho Trình Vọng.
Không để ý gì nữa, tôi : “Dù sao thì em cũng không có ý gì khác, em chỉ muốn rằng em thích . Việc có thích em hay không là chuyện của . Em chỉ muốn ra cảm đã giấu trong lòng rất lâu này, là đủ rồi. Còn về câu trả lời của , nó không quan trọng.”
Ngay sau khi xong câu đó, men rượu bỗng trào dâng.
Tôi ngã xuống giường và ngủ thiếp đi.
2
Vào sáng hôm sau, quản lý gọi điện đánh thức tôi dậy.
Chị ấy kích , hét lên: “Chiến thần của tôi ơi, em lên hot search rồi!!”
Tôi vẫn còn ngái ngủ, lơ mơ hỏi: “Chiến thần gì cơ, hot search nào ?”
Tôi vừa dụi đôi mắt cay xè, vừa vuốt mái tóc rối bù: “Sáng sớm đã có ai bị phốt gì nữa à?”
Với giọng điệu như muốn đập đầu vào tường, chị ấy hét lên: “Là phốt của em đó!”
Tôi ngơ ngác: “Hả? Sao mọi người biết chuyện em tỏ …?”
Chị quản lý bằng vẻ không thể tin : “Em không biết à, lúc em tỏ , người ta đang livestream đấy?”
Tôi gần như hét lên: “Em không biết mà!!”
Đúng là họa vô đơn chí, tôi tỏ ngay lúc Trình Vọng đang livestream.
Vậy cảnh tôi bị từ chối… chẳng phải đã bị phát sóng trực tiếp cho cả triệu người xem rồi sao?
Như thể trời sụp xuống đầu, tôi phát hoảng.
Tôi có thể tưởng tượng , cư dân mạng độc miệng sẽ mắng tôi ra sao: không biết lượng sức, mộng tưởng viển vông, mới nổi đã tự kiêu, kém cỏi mà đòi màu…
Tôi vùi cả người vào gối, không thiết sống: “Thế là xong rồi…”
Chị quản lý vẫn tiếp tục cằn nhằn: “Em đấy, chuyện thầm Lục Thời lớn như mà không cho chị biết. Đã không thì thôi, mở miệng cái là nổ banh trời, em chọn ngay lúc người ta livestream hàng triệu người xem để tỏ , em có biết bây giờ cả mạng đang phát cuồng vì hai người không?”
Tôi như hóa đá: Hả? Có gì đó sai sai rồi.
Lục Thời chẳng phải là kỳ phùng địch thủ của Trình Vọng sao?
Sao tôi có thể tỏ với ấy ?
Tôi run rẩy mở điện thoại lên xem hot search.
# Cầm Nhược tỏ nồng nàn với Lục Thời giữa đêm khuya #
# Cầm Nhược – chiến thần #
# Lục Thời chấp nhận lời tỏ của Cầm Nhược – cặp đôi ngọt ngào công khai nhau #
Bạn thấy sao?