Người đó dùng lực đẩy mạnh chúng tôi lên phía mặt nước,Rồi… từ từ chìm xuống đáy hồ.
Chính lúc đó, tôi mới thấy rõ khuôn mặt người đã cứu mình —
Là… gã tài xế taxi.
Tôi và Linh đều biết bơi.
Thấy tia hy vọng sống sót, cả hai không chần chừ,Dốc toàn lực bơi lên khỏi mặt nước.
Lên đến bờ, hai đứa ôm nhau khóc như mưa bên mép hồ.
Trong đầu tôi là một mớ hỗn loạn.
Từ đầu đến giờ, tôi cứ nghĩ người muốn tôi là gã tài xế đó.
Nhưng chính hôm nay, chính hắn… là người đã cứu chúng tôi dưới đáy hồ.
Tôi nhớ lại tất cả.
Lúc nào hắn cũng xuất hiện đúng lúc nguy cấp nhất.
Và luôn tôi “không xuống xe”.
Giờ nghĩ lại, chắc chắn hắn đã biết có thứ gì đó theo sát phía sau tôi, muốn tôi.
Thì ra, hắn luôn muốn cứu tôi — còn tôi, hết lần này đến lần khác, lại tưởng rằng hắn là kẻ muốn mình.
Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác hối hận đến khó tả…
Cảnh sát nhanh chóng có mặt.
Dưới hồ, họ chỉ vớt chiếc xe màu đen đã chở chúng tôi lúc nãy,Và thi thể của tên đàn ông mặt trắng.
Tuy nhiên… không hề tìm thấy thi thể của tài xế taxi.
Điều khiến tất cả sững sờ là:
Chiếc xe ấy — đã chìm dưới hồ hơn một tháng.
Và xác người ngồi ở ghế lái — cũng đã chết hơn một tháng.
Theo kết luận từ vụ tai nạn, ta bị rơi xe xuống hồ và chết đuối.
Mà ngày chiếc xe đó rơi xuống hồ — lại đúng là cái ngày tôi từng báo công an bắt ta ở nhà vệ sinh nữ.
Cảnh sát còn tìm thấy trong túi quần của ấy một phong bao lì xì đã phồng rộp vì nước.
Bên trong… đúng 2.000 tệ tiền mặt.
Lớp phấn dày cộm và son môi trên mặt gã đàn ông đã bị nước rửa trôi sạch sẽ, và lúc đó tôi mới rõ khuôn mặt thật của hắn.
Chính là người đàn ông đã dúi phong bì cho tôi ở bệnh viện hôm đó.
Nói cách khác — tên đàn ông mặt trắng, kẻ giả đó… chính là chồng của thai phụ.
Lúc chưa tẩy trang và sau khi tẩy trang đúng là hai người hoàn toàn khác nhau,
Nên lúc ở bệnh viện tôi không hề nhận ra.
Có lẽ chính vì tôi báo cảnh sát, khiến hắn ghi hận trong lòng,
Nên sau khi chết mới dùng tiền mua mạng tôi.
Nhưng tôi thật sự không hiểu — loại đàn ông như , tại sao lại có người chịu sinh con cho hắn?
Cũng không hiểu nổi… vì sao gã tài xế taxi kia lại hết lần này đến lần khác cứu tôi…
20.
Sau khi chiếc xe đen trục vớt lên,Cuộc sống xung quanh tôi cuối cùng cũng trở lại bình thường, không còn những chuyện ma quái quấn lấy.
Không lâu sau, tôi dò hỏi địa chỉ của thai phụ.
Tôi nổi giận đùng đùng đến gõ cửa nhà ta.
Đứa con của ta đã chào đời,Đang ngoan ngoãn ngủ trong lòng mẹ.
Cô ấy dường như nhận ra tôi, mỉm hiền hòa.
Tôi không kiềm cơn giận, hét thẳng vào mặt ấy:
“Cười cái gì mà ?! Cô còn mặt mũi để sao? Tôi tốt bụng giúp đỡ , mà với gã chồng biến thái lại tôi! Loại đàn bà độc ác như sao xứng đáng mẹ?!”
Cô ấy hoảng hốt trước sự hung hăng đột ngột của tôi,
Đứa bé trong tay bị tôi cho sợ, khóc òa lên.
Cô vừa dỗ con, vừa đỏ hoe mắt, giọng nghẹn ngào:
“Tôi không hiểu đang gì… chồng tôi đã mất rồi. Anh ấy chỉ là một tài xế taxi, vì cứu người mà chết đuối. Anh ấy rất tốt, sao có thể ai chứ…”
Tài xế taxi? — tôi sững người.
Tay run run lấy ra bức ảnh chụp khuôn mặt tên đàn ông giả khi chưa trang điểm, đưa cho ấy:
“Đây… có phải chồng không?”
Cô ấy rưng rưng nước mắt lắc đầu:
“Không phải, tôi không quen người này.”
Rồi lật mặt sau điện thoại ra,Trong ốp điện thoại có một tấm hình cưới.
Người đàn ông trong ảnh… đúng là gã tài xế taxi đã nhiều lần cứu tôi!
Trong khoảnh khắc đó, tôi như bị sét đánh.
Một cơn xấu hổ trào dâng như sóng quật vào tim tôi.
Tôi hối hận đến mức muốn đập đầu tự trách.
Vừa rồi tôi chưa hiểu rõ sự đã lao vào mắng mỏ một người phụ nữ đáng thương.
Nghĩ lại, người ác miệng… chính là tôi mới đúng.
Chồng ấy — khi còn sống là hùng, chết đi vẫn là hùng.
Anh ấy đã cứu tôi không chỉ một lần,Vậy mà tôi lại không ngừng hiểu lầm ta là kẻ ác.
Giờ tôi lại còn đến đây… tổn thương người vợ góa bụa của .
Tôi thật sự không biết giấu mặt vào đâu…
Tất cả cuối cùng cũng có lời giải.
Ở bệnh viện hôm đó, gã đàn ông giả đã nhân lúc thai phụ hôn mê để giả mạo chồng ấy, sau đó đưa tiền âm để mua mạng tôi.
Còn người chồng thật — người tài xế taxi ấy,
Vì biết tôi đã cứu vợ mình,
Nên mới hết lần này đến lần khác xuất hiện để báo đáp ân .
21.
Cả tôi và Linh đều sinh ra trong gia đình khá giả.
Mà người đàn ông ấy đã có ân cứu mạng với cả hai đứa.
Vì thế chúng tôi quyết định giúp đỡ người phụ nữ độc này.
Nghe ấy phải nhà trọ ở tạm, sống rất chật vật.
Chúng tôi bàn bạc rồi đưa ấy về ở cùng nhà tôi.
Đứa bé của ấy rất ngoan ngoãn và đáng .
Càng sống chung, chúng tôi lại càng thương thằng bé.
Cuối cùng, tôi và Linh cùng nhận bé con nuôi.
Hai đứa chính thức trở thành “hai mẹ nuôi”.
Bạn thấy sao?