Lời vừa dứt, Trần Sóc ôm đầu, vẻ mặt vô cùng đau khổ lẩm bẩm: "Không phải, không phải như ."Tống Nghiên không biết từ lúc nào đã đi tới, lo lắng chạm vào tay cậu ấy:"A Sóc…"Nhưng Trần Sóc lại đẩy mạnh ra:"Cút đi!"Trán Tống Nghiên va vào góc bàn, nhanh chóng sưng lên một cục u, m.á.u không ngừng chảy ra.Tôi không quan tâm đến ta, ôm đĩa đi qua đám đông, hướng về phía bếp.Trần Sóc đột nhiên hét lên, giọng hân hoan:"Thanh Hòa, cậu đang lừa tôi phải không, cậu thích tôi, nếu không với thực lực của cậu thì không thể chỉ thi từng này điểm."Tôi dừng bước.Quay đầu lại thấy khuôn mặt đắc ý của cậu ấy, tôi lại có chút ghen tị với sự ngây thơ tàn nhẫn này của cậu ấy.Có người đã lên tiếng thay tôi."Lý do Thanh Hòa thi không tốt là nhờ món đồ ăn sáng mà cậu đã bỏ thuốc vào hôm thi đại học."Giọng Mạc Trăn vừa dứt, trên mặt Trần Sóc hiện lên vẻ hoang mang tột độ, sau đó là kinh ngạc.Cậu ấy chằm chằm vào Tống Nghiên, rồi lại khó khăn về phía tôi.Ánh sáng lóe lên trong đáy mắt như ngọn nến leo lét, vào khoảnh khắc này, hoàn toàn tắt ngấm.Mạc Trăn đặt đĩa trên tay tôi sang một bên, chào ông chủ: "Ông chủ, mọi tổn thất cứ tính cho tôi."Sau đó nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi:"Thanh Hòa đừng sợ, tôi đưa cậu đi."13Chúng tôi tay trong tay đi rất lâu.Nhịp tim dồn dập của cậu ấy truyền đến lòng bàn tay ẩm ướt của tôi qua đầu ngón tay.Hơi nóng.Tôi hắng giọng, kiếm chuyện để :"Lại thuận đường à!"Cậu ấy đột nhiên dừng lại.Tôi khó hiểu cậu ấy, vừa vặn chạm phải đôi mắt ươn ướt của cậu ấy."Không phải thuận đường, là đến đón cậu."Bầu không khí trở nên kỳ lạ.Tôi cứng đờ quay đầu đi, tập trung về phía trước.Trong lòng lại tràn đầy hối hận, sao lại hỏi câu đó chứ.Mạc Trăn là người đồng hành kiên định nhất của tôi trong việc thêm, cậu ấy cùng tôi chạy khắp nơi thêm, ngay cả khi không có việc của cậu ấy, cậu ấy cũng sẽ đến đón tôi.Nói theo lời cùng phòng của tôi thì…Tình ý của Mạc Trăn, rõ như ban ngày.Hình như tôi cũng… không bài xích.Nhưng tôi không hiểu, tại sao cậu ấy lại thích tôi?Mạc Trăn đột nhiên bật thành tiếng, trong trẻo, như thể tưới nước, khàn khàn, vô cùng… phạm quy."Muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi, mặt nhăn hết cả lại rồi."Mặt tôi nóng bừng, đành liều :"Mạc Trăn, tại sao lại là tôi?"Tôi, một người bình thường và nghèo khó như .Cậu ấy như nhớ ra điều gì, cong môi, ánh mắt thêm vài phần dịu dàng quyến luyến."Lần đầu tiên biết đến cậu, là sau kỳ thi tháng đầu tiên, tên cậu đứng đầu bảng, còn bỏ xa tôi, người đứng thứ hai, một khoảng lớn.""Tôi nghĩ mình nhất định phải quen với kẻ biến thái này mới , rốt cuộc cậu ta chạy đến lớp các cậu, chỉ thấy một bé mặt tròn, da trắng, tóc vàng hoe.""Cô bé ấy thi điểm số cao ngất ngưởng như , trông chẳng vui vẻ chút nào, bé ngồi tại chỗ cùng bàn giỡn với những khác, mắt đỏ hoe, giống như một thỏ con."Bỗng nhiên cậu ấy cảm thấy, có chút đau lòng.Sau đó, ánh mắt cậu ấy luôn vô thức rơi vào người bé, dần dần phát hiện ra bí mật của .Càng hiểu rõ thì càng đau lòng, cậu ấy cố thi kém, lấy lý do hỏi bài để tiếp cận hết lần này đến lần khác.Cô ấy rất tốt, dịu dàng e thẹn, cũng rất rộng lượng, không hề giấu diếm mà truyền thụ bí kíp học tập cho cậu ấy.Chỉ có điều, ánh mắt không tốt lắm.May mà kẻ kia ngu ngốc như heo, không biết trân trọng."Người đứng trên cầu ngắm cảnh, người ngắm cảnh đứng trên lầu ngắm người.""Tôi cứ ngắm mãi, ngắm mãi, trái tim này rồi cũng không còn là của mình nữa."Gió đêm chợt nổi lên, liễu rủ ven sông khẽ đung đưa.Cậu ấy bỗng nhiên về phía tôi, ánh mắt sáng như sao trời:"Chúc Thanh Hòa, tớ thích cậu, thích rất lâu rồi."
Bạn thấy sao?