Tờ Thư Tình Bỏ [...] – Chương 6

Tống Nghiên khoanh tay, ung dung tôi, như thể đang một món hàng giả.Tôi đứng ở cửa, hai má nóng bừng, dù đây không phải là ý định của tôi, vẫn cảm thấy xấu hổ."Đủ rồi, chỉ có các cậu là sáng mắt thôi sao?"Trong góc đột nhiên có người lên tiếng, tôi ngẩng đầu , là Trần Sóc.Cậu ấy vốn rất coi trọng hình tượng, mà lúc này tóc tai rối bời, trông có vẻ chán nản.Cậu ấy đứng dậy kéo tôi, tôi mới ý đến đôi mắt cậu ấy đỏ hoe."Vào đi."Giọng cậu ấy thân thiết và tự nhiên, như thể chưa từng có khoảng cách nào.Trong lòng tôi bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, tôi tránh tay cậu ấy, đi thẳng vào trong.Cậu ấy khựng lại, đi theo sau, im lặng một lúc mới :"Cần gì thì cứ với tôi, mua đồ giả rốt cuộc cũng không tốt."Tôi dừng lại đột ngột, người mà tôi đã thầm mến ba năm này.Cậu ấy cũng cho rằng tôi ham hư vinh, cố mua đồ giả.Ba năm, cậu ấy chưa từng thực sự hiểu tôi.Tôi ngẩng cằm lên, cố gắng kìm nén nước mắt:"Không phải ai cũng có nghĩa vụ phải biết thương hiệu này.""Còn nữa, tôi có tiền, không cần cậu phải lo lắng."Tôi hất tay cậu ấy ra, tiếp tục đi về phía trước.Giọng tức giận của Trần Sóc vang lên từ phía sau:"Chúc Thanh Hòa, tôi lại chọc giận cậu ở đâu nữa, đã nhiều ngày rồi, cậu vẫn chưa hết giận sao?""Cậu có tiền, cậu lấy tiền ở đâu ra, cậu đến đây chẳng phải là vì 500 tệ đó sao?"9Im lặng.Cực kỳ im lặng.Bên tai chỉ còn lại tiếng ù ù.Cơn lạnh lan từ lòng bàn chân lên, từng chút một đóng băng m.á.u của tôi.Nước mắt chảy dọc theo má, chiếc váy liền thân càng trở nên nực hơn.Tôi cứ nghĩ mình đã quen với sự mỉa mai và chế giễu, khi nghe thấy cậu ấy ra những lời này, tôi vẫn bị mắc kẹt tại chỗ bởi lòng tự trọng vô dụng.Ngay sau đó, Trần Sóc kêu lên đau đớn:"Cậu bị điên rồi!"Tiếp theo, trên người tôi ấm áp hẳn lên, một chiếc áo sơ mi caro bao bọc lấy tôi, mang theo mùi hương tuyết tùng thanh mát.Tôi hoàn hồn, từ từ về phía người vừa đến.Là Mạc Trăn.Cậu ấy mỉm , vẻ mặt không giấu nổi sự lo lắng:"Thanh Hòa, chúng ta đi thôi.""Được." Tôi gật đầu.Tôi không nên yếu đuối như .Trần Sóc che một tay lên mắt, chặn đường chúng tôi.Tôi lặng lẽ bước lên trước Mạc Trăn một chút.Trong mắt Trần Sóc lóe lên tia tổn thương, nụ vô cùng lạnh lùng:"Chúc Thanh Hòa, là vì cậu ta sao?""Cậu ta đối xử với cậu tốt hơn tôi, hay là, cậu ta giàu có hơn?"Lần này, tôi không do dự mà cho cậu ta một cái tát."Ít nhất thì tôi và cậu ta quen biết nhau, không phải là một trò lừa bịp từ đầu đến cuối.""Trần Sóc, cậu khiến tôi thấy ghê tởm."Nụ trên mặt cậu ta cứng đờ, cánh tay từ từ buông xuống.Tôi kéo Mạc Trăn rời khỏi phòng bao."Chúc Thanh Hòa…" Trần Sóc đột nhiên gọi tôi lại."Cậu rời khỏi đây, chúng ta sẽ chấm dứt tại đây!"Tôi nhạt:"Chính tôi cũng mong muốn như ."...Khi bước ra khỏi cửa khách sạn, cái nóng mùa hè đang gay gắt, bóng đen cuối cùng trong lòng tôi cũng tan biến trong bầu không khí oi bức này.Tôi cởi áo khoác trả lại cho Mạc Trăn:"Cảm ơn.""Sao cậu lại đến đây?"Cậu ấy nhận lấy áo khoác, tiến lên một bước che tôi trong bóng râm, rồi mới lên tiếng:"Thuận đường."Câu rất vô lý, người lại đỏ ửng tai.Tôi khẽ , cảm nhận sự mát mẻ mà cậu ấy mang đến cho tôi, tiện tay vuốt ve cây liễu rủ ven bờ, không vạch trần."Thanh Hòa…""Hửm?""Kết đi, đến lúc công bố điểm chúng ta có thể trao đổi với nhau về việc đăng ký nguyện vọng."Tôi hiểu ý cậu ấy, thành tích của chúng tôi ngang nhau, phạm vi lựa chọn chắc cũng gần giống nhau, chỉ là…Tôi e rằng mình sẽ bị tụt lại phía sau.Nhưng tôi không từ chối, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng "Được".Một lần là thuận đường, hai lần thì sao?Tôi không biết cảm của cậu ấy dành cho tôi bắt nguồn từ đâu, tôi biết ơn và trân trọng sự coi trọng này.Chỉ là tương lai chắc chắn sẽ không cùng đường, tôi chỉ có thể như thôi. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...