Lời dối của Tống Nghiên thật vụng về, thành tích của ta chỉ đứng sau tôi trong lớp, còn Trần Sóc thì quanh năm bét bảng, sao có thể dạy ta .Vậy nên, ta chỉ là không muốn cậu ấy đuổi theo tôi thôi.Ai cũng ra điều đó.Nhưng cậu ấy lại : "Được."Giây phút ấy tôi cảm nhận sự mỉa mai to lớn, tất cả mọi người, kể cả bản thân tôi, đều đang nhạo sự tự phụ của mình.Cậu ấy như không yên tâm, lại do dự :"Thanh Hòa, cậu đợi tớ..."Đợi.Tôi cúi đầu khẩy.Chiếc cân trong lòng cậu ấy, mãi mãi chỉ nghiêng về phía ta.Tôi không do dự nữa, trực tiếp rời khỏi lớp học.Tống Nghiên là một lý do khác khiến tôi quyết tâm từ bỏ Trần Sóc.Ban đầu tôi không nhận ra ta có gì khác biệt, cho đến khi tôi thấy ta có thể tùy tiện lấy đồ ăn vặt từ ngăn bàn của Trần Sóc, chiếc tai nghe quen thuộc mà tôi thấy thường xuyên xuất hiện trên tai ta.Mà Trần Sóc chỉ luôn cưng chiều .Cậu ấy đối xử với chúng tôi... hình như chẳng có gì khác biệt.Không, vẫn có sự khác biệt, họ giỡn, cùng nhau ra vào, quang minh chính đại.Còn tôi chỉ có thể ngồi tại chỗ, chờ Trần Sóc quay lại, xoa đầu tôi, véo tay tôi hỏi sao tôi không vui.Nhưng Trần Sóc ơi, một người không dám ra ánh sáng thì sao vui vẻ ?Tôi từng bóng gió hỏi về mối quan hệ của họ, cậu ấy thản nhiên :"Chỉ là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau thôi."Nhưng tôi lại sững sờ rất lâu.Vì sự thua cuộc thảm của mình.Yêu thích, ghen tị, xấu hổ quấn lấy tôi đến mức không thở nổi, con người ấy khiến tôi cảm thấy xa lạ vô cùng.Khoảng thời gian rời xa cậu ấy, tôi có sự bình yên chưa từng có.Nhưng tôi đã quay lại, nên tất cả những đau khổ lại ùa về.Tôi đã cố gắng, chọn cách chìm đắm trong sự dịu dàng mà cậu ấy ban phát.Ảo tưởng rằng trong muôn vàn sự mập mờ ấy liệu có tồn tại một phần vạn khả năng "cậu ấy thích tôi".Nhưng ba năm, dù là bè bình thường cũng sẽ cân nhắc thời điểm để giỡn.Cậu ấy rõ ràng biết kỳ thi đại học quan trọng với tôi như thế nào, cũng không thể không biết cảm của tôi dành cho cậu ấy, mà vẫn chọn như .Cậu ấy cố ý.Tôi còn có thể tự lừa dối bản thân đến bao giờ nữa?4Tôi thất thểu rời khỏi trường.Đêm lạnh như nước, tiếng ve sầu vẫn inh ỏi.Tôi từng bước đi vào bóng tối, căn phòng nhỏ bé của tôi ở đó, bà ngoại đang đợi tôi về nhà.Từ năm lớp 12, để tiện chăm sóc tôi hơn, bà ngoại đã cho tôi ở ngoài, lẽ ra bà sẽ đến đón tôi, Trần Sóc biết chuyện liền kiên quyết để tài xế nhà cậu ấy đưa tôi về mỗi ngày.Tiếng bước chân dồn dập vang lên từ phía sau, trong lòng tôi dâng lên một tia hy vọng, quay đầu lại, lại một lần nữa thất vọng.Là học lớp bên cạnh, Mạc Trăn.Cũng là đối thủ lớn nhất của tôi.Cậu ấy là thần đồng khoa học tự nhiên, điểm Toán Lý Hóa gần như tuyệt đối, môn Văn lại hơi kém, nên thỉnh thoảng sẽ đến hỏi bài tôi.Tôi nghi hoặc cậu ấy.Cậu ấy lúng túng :"Trong lớp ồn quá, tớ về nhà tự học sớm."Tôi gật đầu: "Cậu cũng đi đường này về nhà sao?"Trước đây chưa từng thấy bao giờ.Cậu ấy ngẩn người, tiếp tục :"Ừ, đây là đường nhỏ dẫn về nhà tớ, cùng đi nhé, vừa hay có vài vấn đề muốn hỏi cậu."...Một đoạn đường chẳng mấy chốc đã đi hết, cậu ấy nhất quyết đưa tôi đến tận cửa nhà, lại không lập tức rời đi.Dưới ánh trăng mờ ảo, gương mặt cậu ấy không rõ ràng, đôi mắt lại sáng lạ thường, cậu ấy định lại thôi, làn hơi thở trắng xóa phả ra rồi tan biến, cuối cùng chỉ còn lại một câu:"Chúc Thanh Hòa, chúc cậu thi tốt."Tôi mỉm :"Chúc thi tốt, chúc cậu cũng chúc tớ."
Bạn thấy sao?