Tờ Tem Phiếu Giả – Chương 8

Chương 8

Tôi lạnh lùng liếc bà mẹ chồng đang nằm trên giường, nheo mắt tôi với ánh mắt thù hằn, rồi nhạt.

“Trưởng phòng, chắc ông cũng biết, tôi và Từ Kiến Quốc sắp ly hôn. Mẹ và cháu ta, tôi không còn trách nhiệm gì nữa.”

“Mày là đồ vô ơn! Không những chết con tao, giờ còn không lo cho tao? Tao kiện mày!”

Tôi nhún vai:
“Kiện đi.”

Trưởng phòng cũng bất lực, chắc mấy ngày nay ông ta cũng nghe không ít chuyện lùm xùm của nhà Từ Kiến Quốc nên chẳng buồn khuyên giải.

Tiễn tôi ra cửa, ông ta chỉ vỗ nhẹ vai tôi:
“Một mình nuôi con không dễ đâu, sau này nhớ cẩn thận.”

Tôi gật đầu cảm ơn.

Từ Kiến Quốc vốn không phải kẻ gan to, nếu thật sự có trộm cắp hàng hóa hay giả sổ sách của cửa hàng, thì số lượng cũng không nhiều.

Cùng lắm cũng chỉ bị vài năm tù.

Tôi đã rõ ràng chuyện cắt đứt quan hệ, ngay cả việc mẹ ta bệnh tôi cũng mặc kệ.

Trưởng phòng sợ sau khi Từ Kiến Quốc ra tù sẽ quay lại tìm tôi trả thù.

Nhưng thật ra, trừ lúc mới sống lại có hơi hoảng loạn, thì mấy ngày gần đây tôi đã nghĩ kỹ cả rồi.

Hai năm nay chính sách đang thay đổi liên tục.

Chẳng bao lâu nữa, thị trường sẽ tự do hóa.

Dù có đi nhặt ve chai, cũng có thể trở thành “vua ve chai”.

Tôi có tay có chân, lại siêng năng chịu khó, còn có tay nghề món bột cực kỳ ngon — dù đến đâu, tôi cũng có thể nuôi sống Nhu Nhu.

Tôi đã quyết rồi.
Chờ xử lý xong việc ly hôn, tôi sẽ bán căn nhà, đưa Nhu Nhu chuyển đến nơi khác sống!

Một tháng sau, vụ việc Từ Kiến Quốc trộm hàng ở cửa hàng cung tiêu, lợi dụng chức vụ để chiếm dụng tài sản công bị điều tra rõ và chuyển sang viện kiểm sát.

Vì số lượng không quá lớn, cộng thêm thái độ nhận tội tốt, ta bị tuyên án 3 năm tù.

Tất nhiên, toàn bộ tổn thất của cửa hàng, ta phải bồi thường.

Trước đó, tôi đã cầm theo giấy xác nhận của cửa hàng cung tiêu và đơn ly hôn do đơn vị cấp, chính thức ly hôn với ta.

Chuyện ta phải bồi thường bao nhiêu, xoay sở ra sao, tôi chẳng còn bận tâm nữa.

Tôi nghỉ việc, gửi Nhu Nhu cho bố mẹ trông giúp, rồi cầm số tiền bán nhà một mình lên tỉnh thành.

Tôi định bụng sẽ ổn định trước, rồi đón con lên sau.

Tôi lang thang khắp các con phố lớn nhỏ suốt nửa tháng, cuối cùng quyết định dựng một cái sạp nhỏ ngay bên bến xe khách, chuyên bán bánh bao, há cảo và hoành thánh.

Thứ nhất là vốn ít, thứ hai là không tốn tiền mặt bằng, càng không cần người .

Sạp không lớn, các món có thể chuẩn bị sẵn.

Tuy một mình hơi vất vả, thu nhập thì rất đáng mừng.

Làm việc quần quật từ sớm đến khuya suốt nửa năm, tôi kiếm số tiền mà trước kia phải vài năm mới có .

Tết năm đó tôi về nhà, cả người tôi như lột xác.

Không chỉ quần áo chỉn chu hơn, mà khí chất và tinh thần cũng thay đổi hẳn.

Nghe tôi kể về thu nhập ở tỉnh thành, chị dâu tôi cũng không ngồi yên nữa.

Chị ấy và trai tôi công nhân trong xưởng may, mà hai năm nay hiệu suất của xưởng ngày càng kém.

Chị dâu nhanh nhạy, thấy tôi kiếm ra tiền, cũng muốn ăn.

Cuối cùng, dưới sự khuyên nhủ của tôi và chị ấy, bố tôi vỗ bàn quyết định:

“Vợ chồng già chúng tôi cũng nghỉ hưu rồi, chi bằng dọn lên hết! Các con việc của mình, chúng ta trông cháu!”

Khi mọi thứ sắp xếp xong xuôi, mẹ tôi kể lại cho tôi:

“Cái chị dâu cũ của con… hừ, Bạch Xuân Liễu ấy, len lén quay về đón con trai thì bị mẹ chồng phát hiện. Hai người cãi vã ầm ĩ, đánh nhau ngay tại nhà. Mẹ chồng ta tức quá mà đột quỵ chết luôn rồi.”

“Tao thấy loại người như thế, nên bị đưa đi tù mới phải!”

Sau Tết, cả nhà tôi chuyển lên tỉnh thành.

Nhờ đúng thời, đúng chính sách, chẳng mấy chốc tôi đã đứng vững ở đây.

Quầy ăn vặt nhỏ của tôi từ vài chiếc bàn ban đầu, dần thành một quán ăn nhỏ, rồi mở ra hẳn một nhà hàng trên phố lớn sầm uất.

Cuối cùng, tôi mở hai chi nhánh trong thành phố.

Lần tiếp theo tôi nghe tin về Từ Kiến Quốc — là tin ta đã chết.

Ra tù, ta về nhà Bạch Xuân Liễu — dù sao trong lòng cũng vẫn nhớ nhung “chị Xuân Liễu yếu đuối”.

Kết quả là, mới đến cổng nhà thì thấy cháu trai đang đánh nhau lăn lộn ngoài sân.

Trong nhà, Bạch Xuân Liễu lại đang lăn lộn với một gã đàn ông xa lạ khác.

Từ Kiến Quốc hoàn toàn sụp đổ.

Anh ta cảm thấy bị Bạch Xuân Liễu phản bội.

Trong cơn điên cuồng, ta dùng dao bếp chém trọng thương Bạch Xuân Liễu, rồi tự rạch cổ mình.

Cả hai, chết ngay tại chỗ.

Còn Từ Lạc Lạc — nghe đã bị đưa vào trại trẻ mồ côi.

Sau một tiếng thở dài, tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

Từ giờ phút này, tôi và Từ Kiến Quốc — hoàn toàn cắt đứt mọi ràng buộc.

Cuộc đời của tôi, từ nay chỉ còn ánh mặt trời ấm áp phía trước.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...