Đọc từ đầu:
______________
“Tú Phân à, thật sự định ly hôn với Tiểu Từ sao?”
Bà Vương lo lắng tôi, “Thế còn Nhu Nhu thì sao?”
“Bà ơi, bà cũng nghe thấy rồi đấy. Cả nhà Từ Kiến Quốc vốn chẳng xem tôi và Nhu Nhu ra gì.”
Tôi lau nước mắt, :
“Thời đại nào rồi mà còn bày ra chuyện ‘kế tục hai nhà’. Tôi sống với ta thêm một ngày nữa cũng không nổi!”
“Nhu Nhu sẽ đi với tôi. Xin bà giúp tôi trông con một lát, tôi phải đến đồn công an!”
Bà Vương gật đầu, ôm lấy Nhu Nhu:
“Được rồi, con cứ đi đi. Với kiểu người như , ly hôn là đúng!”
Tôi thu xếp lại mọi thứ, mang theo đống phiếu giả mà tôi vừa kiểm lại, đi thẳng đến đồn công an.
Cảnh sát thấy tôi thì sững người, sau đó nở nụ :
“Cô là người đã tố giác ở cửa hàng cung tiêu đúng không? Đến vừa kịp lúc đấy. Từ Kiến Quốc cứ khăng khăng rằng ta không trộm cắp, mấy phiếu giả cũng chỉ để dỗ vợ.”
“Nói bậy!”
Tôi lấy hộp đựng tiền ra:
“Đồng chí công an, đây là bằng chứng tôi mới tìm khi về nhà. Trong này là đống phiếu mua hàng tôi tích cóp bao lâu nay, mà đều bị Từ Kiến Quốc tráo thành giả!”
“Chừng này đủ thấy, chuyện ta không phải mới một hai ngày!”
“Đồng chí, tôi thật sự lo lắng.”
“Nếu ta chỉ trộm tiền của vợ con, cùng lắm mẹ con tôi chịu khổ, nhịn đói ít bữa cũng . Nhưng…”
Tôi thẳng vào cảnh sát, ánh mắt đầy lo lắng:
“Từ Kiến Quốc là kế toán của cửa hàng cung tiêu. Nếu ta tay vào sổ sách ở đó, thì hậu quả sẽ thế nào?”
Sắc mặt cảnh sát lập tức nghiêm trọng hẳn lên:
“Cô đúng! Tôi phải lập tức báo với cấp trên!”
“Đồng chí, tôi có thể gặp Từ Kiến Quốc một chút không?”
Dưới sự dẫn đường của một cảnh sát khác, tôi đưa đến phòng giam nơi Từ Kiến Quốc đang bị giữ.
Vừa thấy tôi, ta liền chỉ tay mắng:
“Mã Tú Phân, quá đáng thật rồi!”
“Tôi đã rồi, phiếu thịt đó chỉ là tôi đưa cho chị Xuân Liễu thôi! Cô không vừa ý, cùng lắm tôi sẽ tìm cách bù lại. Cô có cần linh tinh, để tôi bị tống vào đây thế không?”
“Cô đã từng nghĩ đến Nhu Nhu sau này sẽ ra sao chưa?”
“Tôi hỏi , khi đưa phiếu thịt cho Bạch Xuân Liễu, có nghĩ đến việc Nhu Nhu vẫn đang đói bụng không?”
Tôi lạnh mặt, ánh mắt băng giá chằm chằm vào ta.
“Lúc giả phiếu, có nghĩ đến Nhu Nhu không?”
“Tôi…”
Từ Kiến Quốc nghẹn lời, rồi bắt đầu xuống giọng năn nỉ:
“Tôi biết tôi sai rồi, buồn. Tôi hứa sau này không nữa. Cô giúp tôi một câu, để tôi thả ra đi!”
“Tú Phân, vợ chồng với nhau, có chuyện gì thì về nhà giải quyết mà!”
Tôi bật .
“Từ Kiến Quốc, muốn về nhà nào? Cái nhà mà ‘kế tục’ với chị dâu à?”
Không ngờ tôi đã biết chuyện đó, sắc mặt Từ Kiến Quốc lập tức trắng bệch.
“Tú Phân, nghe đã, cũng có nỗi khổ tâm mà!”
“Anh cả mất rồi, chị dâu sợ Lạc Lạc chịu thiệt thòi nên không chịu tái giá. Lúc đó nếu không giúp, thì còn ai?”
Tôi ta lạnh như băng, chẳng buồn chen ngang.
Có lẽ là vì ánh mắt tôi quá lạnh lùng, Từ Kiến Quốc nhỏ dần đi.
Anh ta cúi đầu, lẩm bẩm:
“Chuyện ‘kế tục’ là do mẹ đề xuất. Mẹ đó là lệ xưa, chị dâu cũng đồng ý, nên thuận theo thôi.”
“Nhưng Tú Phân à, chưa từng gì có lỗi với em! Em phải tin !”
“Anh biết em vẫn còn cảm với ! Anh xin em, hãy với mấy đồng chí công an đây rằng tất cả chỉ là hiểu lầm! Chỉ cần ra ngoài, hứa sẽ không dính dáng gì đến Xuân Liễu và Lạc Lạc nữa!”
“Phì!”
Tôi nhổ thẳng một bãi nước bọt vào mặt hắn.
“Từ Kiến Quốc, cái bộ mặt vội vàng phủi sạch quan hệ của thật sự quá khó coi.”
Tôi chẳng buồn nghe thêm lời nào nữa, lấy tờ đơn ly hôn ra đặt lên bàn, đẩy về phía hắn.
“Chúng ta ly hôn đi.”
“Không đời nào!”
Từ Kiến Quốc bật dậy, ngay lập tức bị cảnh sát bên cạnh ấn trở lại ghế.
Mũi hắn phập phồng, mặt đỏ bừng lên như gan heo:
“Mã Tú Phân, bỏ ngay cái ý định đó đi! Tôi tuyệt đối không ly hôn với !”
“Tùy . Nếu thật sự bị kết án, tôi sẽ trực tiếp đến cơ quan cấp trên của và tôi, nộp đơn xin ly hôn cưỡng chế.”
Tôi thu lại tờ đơn ly hôn, rồi lấy thêm một tờ giấy khác đẩy sang.
Bạn thấy sao?