Sau khi Nhu Nhu mất, bà càng ngày càng độc ác, mỗi ngày đều mắng tôi bằng những lời cay nghiệt nhất, câu nào câu nấy đều như đâm vào tim tôi.
Kiếp này, đến cả Từ Kiến Quốc tôi còn không tha, thì càng không thể để bà ta tiếp tục lên mặt.
Tôi trừng mắt mẹ chồng:
“Con trai bà biết rõ luật pháp mà vẫn phiếu giả, còn ăn trộm phiếu thật của tôi. Anh ta bị bắt là đáng đời!”
“Cả đời bà chuyện xấu, mưu mô giở trò, giờ một đứa con chết, một đứa vào tù, cũng là quả báo thôi!”
“Cô… …!”
Lời tôi quá cay nghiệt, mẹ chồng trợn trắng mắt, rồi ngất lịm tại chỗ.
“Mẹ!”
Bạch Xuân Liễu lao tới, ngã nhào vào người bà ta, gào khóc thảm thiết:
“Mẹ ơi tỉnh lại đi! Nếu mẹ mà xảy ra chuyện gì, con biết sống sao đây!”
Một trận náo loạn khiến mấy nhà xung quanh trong sân cũng kéo ra xem, vây kín lấy mẹ chồng tôi và Bạch Xuân Liễu.
“Ôi trời, có chuyện gì ?”
Bà Vương ở dãy phía Đông thấy mẹ chồng tôi ngất giữa sân thì vội vàng chạy lại giúp đỡ.
Bạch Xuân Liễu rụt rè liếc tôi, nhỏ giọng:
“Em dâu tức giận vì Kiến Quốc đưa phiếu thịt cho mẹ con tôi, nên đã báo công an bắt ấy. Giờ mẹ tôi…”
“Ôi trời ơi, Tú Phân à, thế này là em không đúng rồi!”
Bà Trương ở dãy phía Tây trách móc tôi:
“Chuyện trong nhà thì phải chuyện cho rõ, sao lại đi báo công an bắt bố của đứa nhỏ chứ?”
“Đúng đấy, chuyện lan ra ngoài nghe khó coi lắm!”
“Nhưng… là vì chuyện gì ? Chẳng lẽ công an lại can thiệp chuyện người trong nhà giúp đỡ nhau sao?” – bà Vương vừa vỗ lưng cho mẹ chồng tôi, vừa quay sang hỏi tôi.
Tôi Bạch Xuân Liễu, bật lạnh:
“Chị dâu đúng là khéo miệng thật. Từ Kiến Quốc ăn trộm phiếu mua hàng và tiền tôi tích cóp bấy lâu, còn phiếu giả để lừa tôi, mấy chuyện đó sao chị không kể luôn đi?”
Bà Trương và bà Vương cùng quay sang Bạch Xuân Liễu.
Cô ta giận dữ phản bác:
“Chẳng phải tại em quá nhỏ mọn hay sao? Nếu em rộng lượng một chút, Kiến Quốc cũng đâu đến mức phải !”
“Nói cho cùng, là do em ấy!”
Cô ta vừa vừa lau nước mắt:
“Tôi biết bây giờ ai cũng khó khăn, không dễ gì sống sót qua ngày.”
“Nhưng cả mất sớm, nếu không có người giúp đỡ mẹ con tôi, thì tôi và Lạc Lạc biết sống sao đây?”
Nghe , những người xung quanh bắt đầu tỏ ra ái ngại.
Tôi lại lạnh:
“Bạch Xuân Liễu, chị nên vào đoàn văn công mà diễn kịch!”
“Chị cuộc sống khổ cực, không ai giúp thì sống không nổi?”
“Thế tôi thì sao? Mấy bà xem đi — chị ta mặc gì, tôi mặc gì! Con chị ta thế nào, còn con tôi thì ra sao!”
Bà Vương và bà Trương qua lại, sắc mặt cũng bắt đầu thay đổi.
Quả đúng là như .
Bạch Xuân Liễu mặc áo bông vải polyester mới tinh, quần nhung kẻ, dưới chân là đôi giày da nhỏ bóng loáng.
Còn tôi, chiếc áo bông cũ giặt đến bạc màu, qua đã biết trong chẳng còn bao nhiêu bông.
Từ Lạc Lạc trắng trẻo, mập mạp.
Nhu Nhu thì gầy gò, khô đét.
Nhìn thế nào cũng thấy mẹ con tôi mới là người cần giúp đỡ.
“Cái này thì…” – bà Vương thở dài – “Tiểu Từ đúng là không biết suy nghĩ. Dù gì cũng nên lo cho vợ con trước chứ.”
“Phải đấy, bỏ mặc vợ con ở nhà đói rét thế kia, sao coi là đàn ông ?”
Thấy không ai đứng về phía mình, Bạch Xuân Liễu cắn chặt môi.
Đột nhiên, ta khuỵu xuống giữa sân.
“Em dâu, chị biết chị em không vui! Nhưng dù sao đi nữa, Kiến Quốc cũng là chồng em, em không thể đối xử với ấy thế !”
“Chị xin em đấy, đi đến đồn công an đưa ấy về đi!”
“Nếu em đưa ấy về, chị hứa sau này dù có chết đói cũng sẽ tránh xa hai mẹ con em!”
Nói xong, ta òa khóc, đổ gục xuống đất.
“Đồ đàn bà ác độc!”
Từ Lạc Lạc thấy mẹ mình ngã xuống, liền gào lên rồi lao thẳng về phía tôi.
Nó như một quả pháo nhỏ, lao thẳng vào bụng tôi.
Lực khá mạnh, tôi đau đến mức phải rít lên một tiếng.
“Mày dám bắt nạt mẹ tao! Đợi bố tao về, bố tao sẽ đánh chết mày! Đồ đàn bà thối tha!”
Bố?
Tôi túm ngay lấy thằng bé, gằn giọng:
“Mày vừa gì? Ai là bố mày?”
“Từ Kiến Quốc! Bố tao tên là Từ Kiến Quốc!”
“Lạc Lạc, đừng bậy!”
Bạch Xuân Liễu mặt cắt không còn giọt máu, vội lao đến bịt miệng thằng bé lại.
Cô ta hấp tấp giải thích với tôi:
“Em dâu, đừng nghe trẻ con linh tinh! Nó chỉ gọi bừa thôi!”
Mẹ chồng tôi đang nằm giả vờ bất tỉnh cũng bật dậy ngay tại chỗ.
Bạn thấy sao?