Tờ Phiếu Chia Làm [...] – Chương 7

Chương 7

Tôi lắc đầu, giọng kiên quyết:

“Lâm Chấn Văn, chúng ta đã ly hôn rồi. Từ nay về sau, đừng đến tìm tôi nữa—”

Chưa dứt câu, hắn bất ngờ nổi giận, sắc mặt vặn vẹo, hét lên:

“Trương Tú Lan, đừng có quá đáng! Cô tưởng tôi không biết à? Một người đàn bà ly hôn như , ai thèm lấy chứ? Dù cha có là thị trưởng thì sao? Cô vẫn chỉ là đống rác tôi đã vứt bỏ!”

“Giờ quay lại tái hôn với tôi còn có cửa, bằng không thì cứ chờ mà ế cả đời đi!”

Hắn vung tay múa chân, giọng to đến mức cả cổng trường đều nghe thấy, cố tôi xấu mặt trước bao người.

Nhưng tôi còn chưa kịp lên tiếng, một bà thím hàng xóm tốt bụng đứng gần đó đã bước ra, không nể nang gì mà quát lớn:

“Bác Mao còn phụ nữ chống nửa bầu trời, ly hôn thì đã sao? Không có đàn ông, chúng tôi vẫn sống tốt!”

“Còn , soi lại bản thân mình đi! Nhìn như ăn mày thất thế, mặt mũi xấu xí, còn dám đến đây loạn à?!”

“Đồ vô dụng như , chẳng trách vợ bỏ cho đáng đời!”

Những người xung quanh cũng bắt đầu xôn xao, kẻ một câu người một tiếng, ai nấy đều mắng Lâm Chấn Văn đến mức hắn không ngẩng nổi đầu lên.

Có thể thấy hắn đã trải qua một thời gian sống không bằng chết, không còn hung hăng như trước, cũng chẳng dám đánh lại hay cãi nhau như từng .

Nhưng ánh mắt hắn vẫn u ám, giọng đầy căm hận:

“Trương Tú Lan, tôi là chồng cũ của , là cha ruột của Tiểu Dũng. Cô không tái hôn với tôi, chẳng lẽ định mang con tôi đi tái giá cho người khác nuôi à?”

Tôi hắn, lòng lạnh như băng, từng chữ rõ ràng, không chừa đường lui:

“Lâm Chấn Văn, là tự tay đẩy chúng tôi ra khỏi cuộc đời .”
“Tôi có quyền sống, có quyền , có quyền chọn lại một người đàn ông biết quý trọng mẹ con tôi.”
“Còn … chỉ có quyền chúng tôi từ xa mà thôi.”

Tiểu Dũng ngẩng đầu từ trong lòng tôi, ánh mắt ngơ ngác người đàn ông đang gào thét:
“Mẹ, là ba sao?”

Tôi mỉm , ôm con chặt hơn:
“Không cần đâu con, người không xứng đáng, sớm muộn cũng sẽ biến mất.”

Tiểu Dũng cũng rất phối hợp, ôm chặt lấy cổ tôi, thì thầm thúc giục:

“Mẹ ơi, chúng ta đi nhanh lên.”

Tôi nhanh chóng bế con quay người rời đi, ngay khi tôi vừa sải bước, Lâm Chấn Văn lại bất ngờ vươn tay ra chắn trước mặt tôi:

“Trương Tú Lan, hôm nay phải theo tôi về tái hôn!”
“Sau đó bảo cha kiếm lại cho tôi một công việc. Nói cho cùng, công việc ở hợp tác xã là vì mà tôi mất đấy! Nếu không đi báo công an, giờ tôi vẫn đang ngồi trên bàn giấy, tương lai sáng rực!”

Tôi lạnh lùng hắn, không thèm né tránh ánh mắt bẩn thỉu đó, thẳng tay gạt phắt cánh tay hắn ra:

“Kẻ khiến rơi vào hoàn cảnh này chưa từng là tôi.”
“Trước khi cưới tôi, đã lén lút với Lý Xuân Mai. Anh tưởng tôi không biết gì sao?”

“Còn tem thịt… tôi từng thắc mắc tại sao với mức lương chẳng cao của , mà Lý Xuân Mai lại ăn thịt mỗi ngày.”
“Về sau tôi mới hiểu — vì giả mạo tem phiếu mà có.”

Tôi dấn lên một bước, giọng không hề run:

“Tôi không biết dùng thủ đoạn gì để đổ hết tội cho ta, nếu dám tôi phát điên thêm lần nữa, tôi sẽ quay lại báo án lần hai.”
“Tôi không tin với chừng ấy năm gian dối, không để lại chút dấu vết nào.”

Lâm Chấn Văn lùi lại mấy bước, ánh mắt tôi giờ đã không còn hung hãn, mà là đầy dè chừng, sợ hãi.

“Trương Tú Lan, điên rồi à? Tôi là cha ruột của Lâm Tiểu Dũng đấy! Nếu đẩy tôi vào tù, gì chứ?”

Tôi lạnh, từng chữ như dao cắt:

“Được gì à? Tôi sẽ sống thanh thản. Được dạy con rằng nó không cần phải lớn lên trong nỗi xấu hổ vì một người cha vô liêm sỉ.”

“Muốn biết thịt đau thế nào, phải tự cắn vào mình mới thấm.”

Lúc này, ánh mắt của Lâm Chấn Văn không còn là tức giận, mà là run rẩy.
Và tôi biết — cuối cùng, hắn đã sợ.

Nửa năm trước, tôi cũng từng hỏi Lâm Chấn Văn một câu:
“Tôi là vợ , là mẹ con trai . Vậy việc tôi thay Lý Xuân Mai đi tù… thì tôi lợi gì?”

Nhưng tôi không đợi câu trả lời.
Tôi chỉ ôm con, quay người rời đi, không ngoảnh lại.

Tôi từng nghĩ sau lần đó, mọi chuyện sẽ kết thúc. Nhưng tôi đã quá ngây thơ.

Từ hôm ấy trở đi, Lâm Chấn Văn như một miếng cao chó dai nhách, bám riết không buông.

Hắn không còn ngang ngược như trước, mà lột xác thành một kẻ “biết hối lỗi” —
Ăn mặc gọn gàng, chải đầu vuốt tóc chỉnh tề, ngày nào cũng cầm theo một đóa hoa, đứng trước cổng trường mẫu giáo đợi tôi và Tiểu Dũng.

Hắn nở nụ hiền lành, ngày nào cũng mang theo cho con trai một món quà nhỏ mới.
Khi thì một viên kẹo quý, khi thì một món đồ chơi lạ mắt.

Tiểu Dũng từ sợ hãi ban đầu, dần dần mắt sáng lên, ánh mắt lấp lánh tôi, đầy khát khao.
Con tôi còn nhỏ, lại chưa từng chiều chuộng như , tôi hiểu điều đó.

Lâm Chấn Văn dù sao cũng là cha đứa bé, nên tôi không cản việc hắn tặng con đồ chơi.
Thằng bé vui vẻ cầm món quà đi khoe với cùng lớp, rạng rỡ như mặt trời nhỏ.

Nhưng mỗi khi hắn đưa hoa cho tôi, tôi đều từ chối, không ngoại lệ.
, hắn không bỏ cuộc. Ngày nào cũng mang đến một đóa hoa khác, kiên trì như thể đang đóng vai “người chồng ăn năn”.

Hôm nay, hắn lại đưa tôi một đóa cúc nho nhỏ, ánh mắt chân thành:

“Trương Tú Lan… xin lỗi. Trước kia quá cực đoan, quá hồ đồ.”

“Sau hôm em mắng , mới thật sự tỉnh ra. Những ngày qua đã nghĩ rất nhiều. Anh sai… là sai.”

“Nhưng em tin đi, giữa và Lý Xuân Mai thật sự không có cảm gì. Tất cả là ta dụ dỗ .”

“Em nghĩ xem, ta lớn hơn em mấy tuổi, là một người đàn bà đã cũ… Làm sao có thể chọn ta, mà không chọn em?”

Tôi khẽ bật . Một nụ vừa lạnh, vừa chua chát.
Không phải vì những lời “tỉnh ngộ muộn màng” của hắn, mà vì… hắn vẫn chưa hiểu ra.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...