Tôi cúi đầu Lý Ngưu đang thất thần.
“Em ra nông nỗi này, cũng là do ta. Em cam lòng để ta quay về thành phố một mình sao?”
Lý Ngưu tức tối vò đầu, chiếc áo sơ mi đã bạc màu trên người nhăn nheo, nhàu nát.
“Em hận ta, bây giờ em còn có thể gì?”
Tôi ngồi xổm xuống cạnh cậu ta, hạ thấp giọng:
“Chuyện ta đồng ý cưới em, cả đại đội ai cũng biết. Đó coi như là chuyện đã đóng đinh rồi.”
“Chỉ cần em cưới ta, cho dù sau này ta có về lại thành phố, hai người vẫn là vợ chồng – ta có thể bỏ mặc em sao?”
“Em là em trai chị, tất nhiên chị sẽ đứng về phía em rồi.”
“Yên tâm đi, chờ em cưới vợ, chị nhất định sẽ tặng một bao lì xì thật to.”
Lý Ngưu đột nhiên siết chặt cổ tay tôi.
“Chị thật đấy chứ?”
Tôi nhẹ nhàng rút tay ra, gật đầu.
Lý Ngưu lập tức bật dậy, lao thẳng đến văn phòng đại đội.
Chỉ một lát sau, loa phát thanh trong thôn vang lên tiếng của Lý Ngưu:
“Chú ý! Toàn thể thành viên trong đại đội ý! Hai ngày nữa, đội viên sản xuất Lý Ngưu và trí thức trẻ Diệp Chi sẽ tổ chức đám cưới. Mời mọi người đến nhà họ Lý ở phía bắc đại đội ăn tiệc cưới và cơm tập thể!”
Tôi hài lòng đứng dậy, cầm theo túi hồ sơ, mỉm rời đi.
Chương 10
Tôi biết rõ, đám cưới giữa Lý Ngưu và Diệp Chi sẽ không bao giờ thành.
Ngày tôi về lại quê, cờ bắt gặp Diệp Chi và Lý Nhị Hổ đang cãi nhau dữ dội.
Diệp Chi tìm mọi cách để quay về thành phố, còn Lý Nhị Hổ thì không cho ta đi.
“Tao vì mày mà bị đẩy vào trại cải tạo, giờ mày muốn về thành phố, còn tao thì sao hả?”
Diệp Chi nước mắt ròng ròng:
“ Hổ, em đã trao lần đầu tiên quý giá nhất của mình cho , sao em muốn bỏ đi chứ…”
Lý Nhị Hổ hừ lạnh:
“Nếu không phải mày xúi giục, tao đã chẳng đi cướp giấy báo danh của Lý Hoa.”
“Bí thư đại đội vốn đã ghét tao, chỉ cần kiếm cớ liền tống tao vào tù.”
“Tất cả là do mày. Giờ mày muốn phủi tay bỏ đi à?”
Diệp Chi lắc đầu, khóc đến mức không nên lời, chỉ có thể ôm chặt lấy Lý Nhị Hổ.
Nhưng tôi lại thấy trong mắt ta ánh lên vẻ lạnh lùng đáng sợ.
Quay lại trường, tôi tập trung hết mình cho việc học.
Từ đó về sau tôi không còn quay lại quê nữa — lần về gần nhất là để chuyển hộ khẩu lên trường.
Kể từ đó, tôi và nhà họ Lý cắt đứt hoàn toàn quan hệ.
Chú Lưu từng đến thăm tôi vài lần, kể cho tôi nghe những chuyện xảy ra sau khi tôi rời đi.
Hôm Lý Ngưu loan báo sẽ cưới Diệp Chi, ta đến tận nhà khóc lóc, sống chết không chịu gả.
Lý Ngưu liền nhốt ta trong căn phòng từng nhốt tôi trước kia.
Lý Nhị Hổ nghe tin, tức giận xông đến nhà họ Lý đòi đưa Diệp Chi đi.
Hắn hét lớn: Diệp Chi là người của hắn, từ lâu đã ngủ với hắn rồi.
Lý Ngưu và bố mẹ tôi chửi Diệp Chi là đồ không biết liêm sỉ.
Trong lúc xô xát, Lý Nhị Hổ cầm dao chém bị thương Lý Ngưu và bố mẹ tôi.
Diệp Chi trong lúc bỏ chạy thì ngã vào đống rơm chưa cháy hết.
Toàn thân ta bị bỏng nặng, mặt mũi biến dạng hoàn toàn.
Lý Ngưu bị chém đứt một cánh tay.
Lý Nhị Hổ bỏ trốn mấy ngày thì bị công an bắt lại.
Bố mẹ tôi thì túm lấy Diệp Chi đánh đập, ép ta phải cưới Lý Ngưu.
Từ khi trở thành người tàn tật, tâm lý Lý Ngưu càng thêm vặn vẹo, suốt ngày chửi mắng, đánh đập Diệp Chi.
Trong khi đó, những trí thức trẻ cùng đợt với Diệp Chi dần dần đều có cơ hội quay lại thành phố.
Diệp Chi tức giận đến phát điên, một đêm nọ nổi điên châm lửa đốt nhà, muốn cùng tất cả chết cháy.
Chú Lưu kể xong, chỉ thở dài:
“Nghe đâu lúc chết, Diệp Chi còn lẩm bẩm rằng lẽ ra người đi học đại học và ra nước ngoài cùng người giàu phải là ta.”
Tôi khẽ chau mày — xem ra ta cũng tái sinh rồi.
Chỉ là thời điểm không thuận lợi cho lắm.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi tiếp tục học cao học.
Năm thứ hai, chị trưởng phòng ký túc ngày xưa xuống miền Nam ăn, kiếm món tiền đầu tiên.
Chị ấy rủ tôi cùng khởi nghiệp.
Tôi theo chị đến Quảng Đông, hai chị em cùng nhau dựng sự nghiệp, tiền vào như nước.
Sau đó, tôi gặp người đàn ông thương mình nhất đời.
Anh ấy hài hước, đẹp trai, lại rất trân trọng quá khứ của tôi.
Mười lăm năm sau, tôi cùng chồng và con trở về quê một chuyến.
Chú Lưu lúc đó đã nghỉ hưu, đang chăm vườn ở nhà.
Thấy tôi về, mừng đến mức suýt đánh đổ ấm nước, mắt rưng rưng:
“Tiểu Hoa!”
Giờ tôi đã trở thành một nữ doanh nhân có tiếng trong nước, cuộc sống viên mãn, rạng rỡ.
Chú Lưu dắt tôi đi dạo quanh làng, chỉ vào vài dãy nhà phía trước.
“Nhìn đi, đây là ngôi trường mà cháu quyên góp xây dựng đó. Giờ bọn nhỏ trong làng đều đi học rồi.”
Sau khi đỗ đại học, tôi hiểu sâu sắc rằng học vấn là con đường để đổi đời.
Ngay khi kiếm món tiền đầu tiên, tôi đã bàn với Lưu về việc quyên góp xây trường.
Tôi không chỉ muốn tự mình đi ra khỏi làng, mà còn mong tất cả bọn trẻ ở đây đều có thể bước ra thế giới rộng lớn.
Thời đại đang đổi thay, chúng ta cũng không ngừng tiến về phía trước.
Đi đến khu phía bắc làng, Lưu chỉ vào một gò đất trước mặt:
“Năm đó Diệp Chi đốt nhà cháu, chẳng ai dám chuyển đến ở nữa, nơi này giờ trở thành vùng đất hoang.”
Chú lại chỉ vào vài mô đất nhỏ sau gò đất:
“Đại đội bỏ tiền ra chôn cả nhà họ Lý ở đó.”
Tôi một lúc rồi quay đầu đi.
Cuộc đời phía trước sẽ là những ngày tươi sáng.
Bóng tối năm xưa — sớm muộn gì cũng tan biến.
Bạn thấy sao?