Tờ Giấy Báo Danh [...] – Chương 6

Chương 6

Tôi quỳ xuống cầu xin:

“Bố mẹ, xin hãy chờ thêm một thời gian nữa. Sau này con nhất định sẽ kiếm nhiều tiền hơn. Xin đừng gả con cho người đó…”

Tôi còn chưa dứt lời, mẹ tôi đã lôi tôi vào phòng, rồi khóa trái cửa từ bên ngoài.

“Mày cứ ở yên trong phòng đấy đi. Vài hôm nữa nhà lão Trương sẽ tới đón dâu.”

Qua khe cửa, tôi thấy Lý Ngưu đang hí hửng đếm tiền.

“Má, Tiểu Chi ấy muốn ba thứ quay một thứ kêu, chừng này tiền không đủ đâu.”

“Yên tâm đi con trai, đợi nhà lão Trương đến rước dâu, tao sẽ đòi thêm sính lễ.”

Tôi áp sát người vào cánh cửa, tai nghe từng câu từng chữ,

Móng tay cắm sâu vào gỗ, máu rịn ra lạnh buốt.

Nửa đêm, cửa phòng bất ngờ bị mở ra.

Tôi tựa người vào góc tường, mắt mở lờ đờ, không rõ người trước mặt là ai.

Diệp Chi ngồi xổm xuống trước mặt tôi, bóp cằm tôi nhấc lên.

“Lý Hoa, mày tưởng không cho tao thi đại học thì sẽ yên thân à?”

“Nếu tao không thể về lại thành phố, thì tao sẽ ở lại đây, từ từ hành hạ mày.”

Tôi nghiêng đầu, lạnh lùng chằm chằm vào ta.

“Nếu không phải Lưu đưa Lý Nhị Hổ vào trại cải tạo, chắc cũng chẳng chịu hạ mình gả cho Lý Ngưu đâu nhỉ?”

Hôm đó, tôi đã kể hết chuyện Lý Nhị Hổ giật giấy báo danh cho Lưu nghe.

Chú giận đến mức tím mặt.

Lý Nhị Hổ vốn là tên du côn khét tiếng trong đại đội, đủ chuyện xấu.

Từ đó, người ta cũng bắt đầu bàn tán về mối quan hệ giữa hắn và Diệp Chi.

Dù hai người chỉ mới liếc mắt đưa , chưa thực sự công khai.

Hôm Diệp Chi thất thần trở về từ điểm thi, ta cùng Lý Nhị Hổ lén lút ôm hôn nhau bên đống rơm, bị những trí thức trẻ khác phát hiện rồi báo lên đại đội.

Diệp Chi một mực chối bỏ quan hệ giữa hai người.

Chú Lưu viện cớ tội danh nhục phụ nữ, trực tiếp đưa Lý Nhị Hổ đi cải tạo lao .

Từ đó, danh tiếng của Diệp Chi trong đại đội bị chôn vùi.

Cô ta không còn đường lui, đành phải quay lại tìm đến Lý Ngưu – một đứa trai trẻ dễ lừa, mới biết là gì.

“Bốp!”

Diệp Chi tức giận đến đỏ mắt, vung tay tát tôi một cái đau điếng.

Lý Ngưu đứng ngoài cửa canh chừng.

“Tiểu Chi, hai người xong chưa? Ba mẹ sắp thức dậy rồi đấy.”

Diệp Chi lạnh, đá một cú thật mạnh vào đùi tôi, khiến tôi run rẩy vì đau.

“Lý Hoa, cho dù có người bảo vệ mày thì sao? Mày cứ chờ xem, lấy chồng rồi, tao sẽ cho mày đẹp mặt.”

Cửa đóng sầm lại, bóng tối lại bao trùm lấy tôi.

Tôi mơ màng thiếp đi.

Trong giấc mơ, tôi dường như thấy những chuyện xảy ra sau cái chết của mình ở kiếp trước.

Tôi bị lão góa đánh chết. Bố mẹ tôi nhận một trăm đồng từ ông ta rồi cũng mặc kệ.

Ra ngoài, họ chỉ tôi trượt chân té xuống sông khi đang giặt quần áo, chết đuối mà thôi.

Diệp Chi cầm lấy giấy báo danh của tôi, thay ảnh bằng ảnh của ta rồi đi thi.

Kết quả thi công bố, Diệp Chi trở thành sinh viên đại học đầu tiên của đại đội.

Cô ta đậu vào một trường cao đẳng của tỉnh.

Chú Lưu sau khi biết đầu đuôi sự việc, đã định lên huyện tố cáo.

Nhưng Diệp Chi sai Lý Nhị Hổ nhân lúc đêm khuya lôi lên núi sát .

Sau đó ta còn mua chuộc và đe dọa những người trong đại đội từng biết chuyện.

Cứ thế, Diệp Chi lấy danh nghĩa Lý Hoa mà bước lên cuộc đời mới.

Chương 8

Từ đó về sau, ta không còn là một trí thức trẻ với lý lịch xấu nữa.

Cô ta là sinh viên đại học, là người cả đại đội ngưỡng mộ.

Ai dám hó hé điều gì, Lý Nhị Hổ sẽ kéo cả đám du côn ra hù dọa.

Lên đại học, Diệp Chi quen một ông chủ giàu có.

Tốt nghiệp xong, ta theo ông ta ra nước ngoài.

Từ một từng gánh nước mùa đông, cấy lúa mùa hè, Diệp Chi từ từ bước lên đỉnh cao cuộc đời.

Trong sân vang lên tiếng ồn ào hỗn loạn khiến tôi giật mình tỉnh giấc.

Lão góa đã tới cửa rước dâu.

Hắn túm lấy cánh tay tôi, kéo lôi ra ngoài. Miệng nhe răng , để lộ mấy cái răng vàng sậm sịt, thiếu mất vài cái.

Hình ảnh hắn sau khi say rượu, lao vào đánh đập tôi điên cuồng ở kiếp trước hiện lên rõ mồn một trong đầu tôi.

Tôi gào lên hoảng loạn, cố sức vùng ra.

“Buông tôi ra!”Đ.ọc, fu/I.L, tại vivutruyen2.net/ để ủ.ng h/ộ t,ác, giả !

Trước cửa đã chật kín người xem náo nhiệt, nhiều người bỏ cả việc lên ruộng chỉ để vây xem cảnh tượng trong nhà tôi.

Diệp Chi đứng giữa đám đông, khoanh tay, vẻ mặt đầy hả hê tôi chật vật.

Ngay lúc lão góa chuẩn bị ép tôi đội hoa cưới, một tràng còi xe inh ỏi vang lên từ xa rồi nhanh chóng tiến lại gần.

Có người hét lên:

“Xe từ huyện tới! Có chuyện gì trời?”

Mọi người đồng loạt ngoảnh lại ra cổng, tôi cũng nhân cơ hội né khỏi tay lão góa.

Người cán bộ trung niên dẫn đầu giơ cao tờ giấy đỏ, cất giọng vang dội:

“Có Lý Hoa ở nhà không? Em ấy là thủ khoa kỳ thi đại học năm nay của toàn thành phố, là trạng nguyên đầu tiên sau khi khôi phục kỳ thi đại học!”

Không khí như đông cứng lại.

Tay lão góa khựng lại giữa không trung.

Nụ trên mặt mẹ tôi còn chưa kịp tắt đã cứng đơ, tái mét.

Cả người tôi như mềm nhũn, phải vịn lấy khung cửa mới gắng đứng vững.

Nước mắt nóng hổi thi nhau rơi xuống má.

Những đêm học đến bật đèn suốt sáng, những trang sách bị xé nát, những khoảnh khắc nghẹt thở vì tuyệt vọng… Tất cả vào khoảnh khắc này hóa thành đôi cánh rực rỡ, kén bay lên.

“Không thể nào!”

Bố tôi gào lên như sấm, lao tới giật lấy tờ giấy đỏ.

“Tôi đã ném giấy báo danh của nó rồi, sao nó có thể thi ?”

Ông ta quay ngoắt sang Lý Ngưu:

“Con trai! Không phải con đã xử lý xong rồi sao?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...