“Yên tâm đi. Hôm trước cháu nhờ giữ giúp, luôn mang theo bên mình, không mất đâu.”
Vừa , lấy từ lớp áo bên trong ra tờ giấy báo danh.
Thật ra ngay từ ngày nhận giấy báo danh, tôi đã lo sợ kiếp này sẽ lại lặp lại vết xe đổ của kiếp trước.
Vì , tôi đã nhờ Lưu giữ giúp và dặn rằng đến ngày thi phải tận mắt thấy tôi vào phòng thi.
Phòng xa hơn nữa, tôi còn tự tay viết hai bản giấy báo danh giả, đóng dấu bằng củ khoai tây khắc hình tròn.
Người chưa từng thấy giấy báo danh thật chắc chắn sẽ tin.
Nhưng giáo viên coi thi thì không dễ bị qua mặt như .
Sáng nay, Lưu đứng chờ tôi ở văn phòng đại đội rất lâu mà không thấy tôi đâu.
Chú đi tìm khắp nơi, cuối cùng phát hiện tôi ngất bên vệ đường.
Chú vội mượn một chiếc xe đạp chở tôi đến điểm thi.
Ngồi trong phòng thi, tôi có cảm giác như vừa sống lại sau một giấc mộng dài.
Bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi.
Tuyết đầu mùa là điềm lành, tôi tin rằng đây là một dấu hiệu tốt.
Khi giáo viên phát đề thi, tôi qua cửa sổ, thấy Diệp Chi đang vùng vẫy trước cổng trường.
Cô ta cầm trong tay hai tờ giấy báo danh.
“Thầy ơi, hai tờ này chắc chắn có một tờ là thật, xin hãy cho em vào thi đi!”
Thầy giáo khó chịu ta:
“Trên giấy báo danh có họ tên, có ảnh. Cả hai tờ này đều không đúng quy chuẩn quốc gia.”
“Còn cái dấu này, qua là biết giả rồi.”
“Đồng chí, đừng rối nữa. Một lát nữa công an sẽ đến.”
Diệp Chi tuyệt vọng về phía phòng thi, rồi ngồi bệt xuống đất.
Ngày hôm sau còn một môn nữa, tôi mượn chỗ ở tạm qua đêm nhà một học trên trấn.
Đến khi kết thúc môn thi cuối cùng, tôi mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Việc đầu tiên sau khi trở về đại đội, tôi tìm ngay đến Lưu.
Tôi với rằng mình bài khá tốt.
Chú Lưu đỏ hoe mắt, đến không thành lời.
Năm xưa, từng có một con , không may qua đời vì bệnh.
Vợ của Lưu lúc trước chẳng may ngã vào đống rơm đang cháy khi đang việc.
Khi phát hiện thì bà ấy đã không còn hơi thở nữa.
Ngày đó, ông nội thường dẫn tôi đến thăm .
Lâu dần, Lưu đã đem thương của một người cha đặt lên tôi.
So với bố mẹ ruột, Lưu còn quan tâm, thương tôi hơn nhiều.
Sau khi về nhà, tôi dối bố mẹ rằng mình đã đứng chờ ở cổng điểm thi suốt hai ngày không vào thi.
Trên mặt họ là nụ không giấu nổi,
Nhưng miệng vẫn giả vờ trách mắng:
“Biết ngay mà! Suốt ngày chỉ lo đọc mấy thứ sách vở vô dụng, giờ thì hay rồi, mất mặt cả đại đội!”
Bố tôi vừa hút thuốc, vừa nện điếu cày xuống bậc cửa, phát ra tiếng vang nặng nề.
Mẹ tôi vừa khâu đế giày vừa mỉa mai:
“Cứ tưởng mình giỏi lắm, học bao nhiêu năm, cuối cùng có đi đâu đâu? Chi bằng chịu khó việc còn kiếm điểm công.”
Ngày hôm sau, tin tôi mất giấy báo danh nhanh chóng lan khắp đại đội.
Trên đường mang cơm cho Lý Ngưu, không ít người chỉ trỏ bàn tán khi thấy tôi đi qua.
“Nghe chưa? Con nhà ông Lý mất tờ giấy báo danh duy nhất của đại đội mình đấy!”
“Thật đấy, đúng là sao chổi, phí hoài cơ hội quý giá như !”
“Học đến ngu người, đến tờ giấy cũng giữ không nổi thì còn thi cái gì nữa chứ!”
Nhưng lần này tôi không như kiếp trước, không cảm thấy hối hận hay tự trách.
Tôi chỉ lặng lẽ chờ đợi ngày công bố điểm thi.
Vài ngày sau, bố tôi gọi tôi từ ngoài đồng về.
Trong phòng chính, ông ngồi mặt nặng như chì, mẹ tôi ngồi bên cạnh, tay siết chặt sợi dây đỏ, ánh mắt đầy toan tính.
“Nhà lão Trương ở làng bên điều kiện không tệ.”
Bố tôi phả ra một làn khói thuốc.
“Ông ấy đồng ý đưa một trăm đồng tiền sính lễ để cưới mày về vợ.”
Tôi ngẩng phắt đầu lên, không thể tin nổi họ.
“Bố mẹ định bán con sao?”
Chương 7
Giống hệt như kiếp trước, họ chẳng gì về tuổi tác hay ngoại hình của người kia.
Chỉ vì một trăm đồng mà muốn gả tôi cho một lão góa hơn năm mươi tuổi.
Mẹ tôi nhếch mép lạnh:
“Nuôi mày lớn thế này, cho ăn cho mặc, giờ mày chút chuyện cho nhà thì gọi là bán à?”
Bà ta ngừng một lát rồi tiếp:
“Diệp Chi đã đồng ý gả cho Đại Ngưu rồi, nhà người ta đòi sính lễ. Việc cả đời của em mày không thể chậm trễ!”
“Cho nên đem cả đời con ra đổi lấy tiền sính lễ cho nó sao?”
Tôi giận đến run rẩy cả người.
“Con là con của bố mẹ, không phải món hàng!”
Bố tôi đập mạnh tay xuống bàn, mặt đỏ bừng.
“Cãi lại à! Không gả cũng phải gả! Ngày mai đến đại đội giấy chứng nhận đi đăng ký kết hôn!”
Tôi quay người bỏ chạy, bị mẹ tôi túm tóc kéo lại.
Bà nghiến răng, gằn giọng:
“Mày tưởng mày chạy đi đâu? Cả làng đều biết mày mất giấy báo danh, ai còn muốn rước sao chổi như mày về dâu chứ?”
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?