Tờ Giấy Báo Danh [...] – Chương 2

Chương 2

Một tia dữ tợn thoáng qua trên gương mặt hắn, vẫn cố ra vẻ thân thiện.

“Chính vì không biết chữ, nên mới muốn hưởng chút may mắn của sinh viên tương lai như thôi mà.”

Tôi nhạt một tiếng, lấy tấm giấy báo danh ra khỏi túi, giơ lên trước mặt hắn.

Lý Nhị Hổ chăm chăm, như muốn khắc sâu hình ảnh đó vào đầu.

Chương 2

Về đến nhà, bố mẹ tôi vừa từ ngoài ruộng trở về.

Tôi siết chặt túi vải, hít sâu một hơi rồi bước vào sân.

“Đồ chết tiệt!”

Bố tôi mặc chiếc áo bông vá chằng vá đụp, tay cầm cuốc.

“Trời sắp tối mới biết đường mò về, cỏ ngoài ruộng còn cao hơn lúa, không biết ra mà phụ nhổ, nuôi đúng là phí công.”

Mẹ tôi cởi mũ xuống, mồ hôi rịn đầy trán.

“Đọc mấy quyển sách vớ vẩn đó thì có no không? Nhìn em trai mày kia kìa, đã bắt đầu kiếm tiền nuôi nhà rồi.”

Bà ta chợt liếc thấy túi vải của tôi phồng lên, ánh mắt liền sắc lạnh.

“Trong đó có gì ? Có phải bí thư Lưu lại cho mày đồ gì nữa không?”

Tôi mím môi, nghiêng người né bàn tay bà ta đang với tới lục túi.

Trước khi mất, ông nội đã lén đưa cho Lưu năm đồng, nhờ vào thành mua tài liệu ôn thi cho tôi.

Ông biết rõ, nếu đưa số tiền đó cho tôi giữ thì sớm muộn gì cũng bị bố mẹ lục sạch.

“Đây là tài liệu ôn thi Lưu mang từ thành phố về cho con.”

Tôi lí nhí xong, lập tức chạy thẳng về căn phòng nhỏ lộng gió của mình.

Sau lưng vang lên tiếng bố tôi mắng như sấm: “Đồ sao chổi! Học đến ngu người rồi!”

Cánh cửa gỗ bị đập mạnh đến rung lên.

Phòng tôi bé xíu, trên giường chỉ là chiếc chăn bông đã ẩm mốc.

Tôi vén nệm lên, nhét tấm giấy báo danh vào bên dưới.

Khóe mắt lướt qua bóng người thấp thoáng ngoài cửa.

“Đi đem cơm cho em trai mày!”

Giọng mẹ tôi gào lên vang rền qua cánh cửa.

Tôi cẩn thận giấu giấy báo danh, rồi xách bát cơm bằng sứ bước ra ngoài.

Lúc ngang qua phòng khách, bố tôi đang ăn cháo ngô với dưa muối, mắt cũng chẳng buồn liếc tôi một cái.

Mẹ tôi đứng ở bếp rửa nồi, ánh mắt vẫn dõi theo từng cử của tôi.

Ra tới cổng, tôi giả vờ quay đầu lại, quả nhiên thấy bà ta đang lén lút dịch bước về phía phòng tôi.

Em trai tôi – Lý Ngưu – đang nhổ cỏ ở cánh đồng phía nam làng.

Từ xa đã thấy nó đang vui vẻ với một mặc áo bông xanh đã bạc màu vì giặt nhiều.

Tôi nhận ra ấy.Đọc f.uI, tại v.ivutruyen2/.net để ủ.ng h.ộ t.ác g.iả !

Cô ấy tên là Diệp Chi, là một trí thức trẻ bị điều đi lao .

Nghe lúc mới đến, ngày nào ấy cũng khóc lóc, năn nỉ lãnh đạo đại đội tìm cách cho trở về thành phố.

Nhưng chẳng biết từ khi nào, không còn khóc nữa.

Ngày nào cũng đi đồng cùng những trí thức trẻ khác.

Diệp Chi xinh đẹp, lại là người thành phố, chuyện rất khéo léo.

Cô ấy thường xuyên nhờ người trong đội việc giúp mà không mất một xu.

Người thân thiết nhất với ta hình như là Lý Nhị Hổ.

Cả đội đều Lý Nhị Hổ đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.

Còn Diệp Chi thì chỉ muốn tìm một lao miễn phí mà thôi.

Không biết từ khi nào, Lý Ngưu cũng bắt đầu có ý với ta.

Tôi nhớ lúc đi đăng ký thi đại học, Lưu từng Diệp Chi cũng đăng ký.

Nhưng thành phần xuất thân của ta quá xấu, không qua xét duyệt.

Có lẽ thi đại học là cơ hội duy nhất để ta quay về thành phố.

Mà lần sau thì không biết đến bao giờ mới có cơ hội nữa.

Tôi Diệp Chi đang đến rạng rỡ, trong lòng đầy nghi hoặc.

Cô ta không hề có vẻ gì là buồn bã, chẳng phải vẫn luôn muốn về thành phố sao?

Tôi bước đến gần hai người.

Diệp Chi đang dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán Lý Ngưu.

Thấy tôi đến, Diệp Chi cố ý to:

“Con học nhiều cũng chẳng để gì, chi bằng gả cho một người đàn ông tốt.”

“Như Đại Ngưu đây nè, là người đàn ông tốt điển hình.”

Lý Ngưu còn trẻ, bị khen như liền đỏ mặt ngây ngô.

Nhưng khi quay đầu thấy tôi, gương mặt nó lập tức thay đổi.

“Ui chao, chẳng phải là sinh viên tương lai của nhà ta sao? Sao chị lại đích thân mang cơm cho tôi ?”

Tôi không đáp, chỉ đặt bát sứ xuống trước mặt nó.

Lý Ngưu mở nắp ra, bên trên là một lớp thịt heo mỏng.

Diệp Chi kinh ngạc tròn mắt.

“Đại Ngưu, bố mẹ thương thật đấy. Em gần một năm rồi chưa thấy lại món có dầu mỡ.”

Tôi lớp thịt trên mặt bát, bất giác nuốt nước bọt.

Chương 3

Bố mẹ tôi thiên vị rõ ràng, thà để mình chịu khổ cũng không bao giờ để Lý Ngưu phải đói.

Họ đã chắt chiu phiếu thịt cả tháng trời mới đổi một cân thịt.

Còn tôi? Đến chút mỡ heo cũng không ngửi nổi.

Lý Ngưu thấy tôi chằm chằm, liền chủ đưa bát sứ cho Diệp Chi.

“Tiểu Chi, em ăn đi, em gầy quá mà thấy xót.”

Diệp Chi ôm lấy bát, liếc tôi một cái rồi cúi đầu.

“Làm sao em dám chứ?”

“Chị của đang đó, lỡ chị ấy về méc ba mẹ là em ăn mất thịt của thì sao?”

Tôi chợt nhớ lại lần trước Lý Ngưu đòi ăn thịt.

Bố mẹ tôi chạy vạy khắp nơi mới mượn phiếu thịt.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...