16.
Tôi thuận theo thế cục, chặn toàn bộ liên lạc với Lục Cạnh Thời.
Dù ta dùng mọi cách cũng không thể tìm tôi, cuối cùng chỉ còn biết thất thểu ngồi trong quán bar, nốc rượu giải sầu.
Một người thân của ta không nổi nữa, giật lấy ly rượu trong tay rồi gắt lên như vào mặt:
“Đủ rồi đấy!”
“Chỉ vì một con nhỏ mà mày tự hủy mình ra cái dạng này à?”
“Thi Thi còn không trách mày, còn đồng ý đính hôn nữa kìa! Nếu ấy biết mày thế này, mày nghĩ ấy sẽ nghĩ sao?”
Lục Cạnh Thời như người bừng tỉnh giữa cơn mộng:
“Đúng rồi… Thi Thi…”
“Mình… vẫn còn Thi Thi…”
Anh ta nấc một tiếng, vịn bàn đứng dậy, loạng choạng đến mức suýt ngã dúi vào ghế bar.
…
Hơn một tháng sau kỳ thi đại học, cuối cùng ta cũng lê tấm thân nồng nặc mùi cồn trở lại biệt thự nhà họ Lục.
“Ba, mẹ… con muốn đính hôn với Trần Thi Thi.”
Anh cố gắng giữ vững giọng, gượng gạo hết câu.
Nhưng khi nhắc đến “Trần gia muốn 2% cổ phần sính lễ”, thì từ trên cầu thang xoắn ốc, một giọng nữ thanh nhã lạnh lùng cất lên, cắt ngang:
“Đúng là không đúng lúc rồi đấy, em trai à.”
Lục Dao bước xuống từ cầu thang, dáng vẻ tao nhã như đang dạo bước trên sàn trình diễn.
“Hiện tại, 85% cổ phần của ba và mẹ kế…”
“Đều đã nằm gọn trong tay chị và Nhiên Nhiên rồi.”
Cô ta dừng lại đúng lúc, mỉm đầy ẩn ý:
“Nói cách khác—”
Tập đoàn Lục thị bây giờ——
Đã không còn là của em.
“Bây giờ, mọi chuyện… đều là do chúng tôi quyết định.”
Ôn Nhiên từ hành lang tầng hai xuất hiện từ lúc nào, mỉm dịu dàng, bổ sung một câu nhẹ hẫng.
“Cái gì?!”
Lục Cạnh Thời bỗng chốc như tỉnh khỏi mộng.
Anh bật dậy, vô ý hất đổ cả bộ ấm trà trên bàn.
Tiếng đồ sứ vỡ vụn va vào tiếng gào giận dữ của , vang dội khắp đại sảnh như tiếng bom nổ.
“Hai đứa con rơi như các người mà cũng xứng?!”
“Vô lễ!”
Cha đứng bật dậy, tát thẳng vào mặt một cái như trời giáng:
“Con đang chuyện với chị mình đấy!”
Lục Cạnh Thời ôm má, ánh mắt đầy phẫn uất sang mẹ mình:
“Mẹ! Mẹ cũng để yên cho ba bậy thế à?!”
Bà mẹ né tránh ánh của , cúi đầu yếu ớt :
“Cạnh Thời… hai chị con thật sự có đầu óc kinh doanh hơn…”
“Giao tập đoàn cho các con bé… là hợp lý hơn cả…”
Lục Cạnh Thời lảo đảo lùi về sau hai bước, ánh mắt trống rỗng, rồi bỗng… bật .
Cười như kẻ điên.
“Vậy còn con thì sao?”
“Có ai trong cái nhà này… từng nghĩ đến cảm giác của con không?”
“Con ư?” – cha lạnh nhạt nhíu mày.
“Con không biết phân biệt đúng sai, bị một đứa con dắt mũi đến mức đánh mất cả tương lai.”
“Còn mặt mũi nào đến… gánh vác Lục thị?”
“Ngay cả kỳ thi đại học cũng không tham gia.”
Cha lạnh lùng buông một câu.
“Ở lại trong nước chẳng còn tương lai gì đâu.”
“Tháng sau sang Úc đi. Trường học bên đó ba đã sắp xếp xong rồi.”
Lục Cạnh Thời đứng sững như tượng.
Không dám tin vào tai mình.
Anh trân trối ba mẹ, ánh mắt tràn đầy hoang mang và tổn thương.
Đến lúc này… mới chậm rãi nhận ra.
Tất cả đều là thật.
Không phải giận dỗi nhất thời, không phải thử thách gì cả.
Anh đã bị bỏ rơi.
Một cách triệt để và không thương tiếc.
Từng là “đứa con chính thống” mà họ từng nuôi dạy, từng kỳ vọng…
Giờ đây lại bị chính cha mẹ mình vứt bỏ, như một quân cờ lỗi thời trong cuộc hôn nhân mục ruỗng này.
Chỉ là một đứa con hy sinh.
Chỉ là một thứ bị thanh lý.
17.
Có lẽ là vì trong lòng vẫn còn chút áy náy, nên trước khi Lục Cạnh Thời xuất ngoại, ba mẹ ta lại đích thân đến nhà tôi cầu hôn.
Mặt ba tôi đơ ra như tượng. Rõ ràng là chẳng hề hay biết chuyện gì.
Không kịp khách sáo, ông gọi ngay Trần Thi Thi ra hỏi cho rõ ràng.
Ai ngờ, ta chỉ vô tội chớp mắt, hai vợ chồng nhà họ Lục bằng gương mặt ngây thơ không vết xước.
“Chú, dì… chắc hai người hiểu lầm gì rồi ạ?”
“Con… con luôn xem Thời là . Chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn với ảnh hết.”
Câu nhẹ bẫng như tạt thẳng gáo nước đá vào mặt vợ chồng nhà họ Lục.
Cả hai mặt sa sầm lại, quay sang Lục Cạnh Thời đầy nghi ngờ.
“Không phải… Thi Thi, rõ ràng em đã là đồng ý mà…”
Lục Cạnh Thời luống cuống nắm tay ta, muốn gỡ gạc chút gì đó cho bản thân.
Nhưng ta khéo léo rút tay về, lùi một bước, nét mặt đầy tổn thương:
“Anh Thời… em biết có cảm với em. Nhưng không thể vì thế mà… mà vu oan cho em .”
Một câu đó thôi, lặng như tờ.
Không khí vốn đã gượng gạo, giờ thì đóng băng hoàn toàn.
Ba tôi bật khinh khỉnh, giọng cứng như thép:
“Lục Hạo Nhiên, giờ thì tôi hiểu rõ rồi.”
“Nhà các người vì thấy con tôi ngoan ngoãn thì giở trò, định cướp cưới ép buộc à?”
“Chuyện hôm nay không giải quyết rõ ràng, đừng trách tôi không nể mặt!”
“RẦM!”
Bị mất mặt trước thông gia, Lục Hạo Nhiên nổi đoá, đập mạnh bàn, mặt đỏ gay như sắp bốc khói.
“Chát!”
Một cái tát giòn tan nện thẳng vào sau gáy Lục Cạnh Thời.
Ba ta giận run người, trừng mắt mẹ ta như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Nhìn xem bà dạy ra cái loại con gì kìa!”
“Đã không lo học hành, thi cử không đi, còn mơ mộng hão huyền muốn cưới con nhà người ta?!”
Mẹ ta cũng không vừa, gắt lại:
“Liên quan gì tôi? Nó đâu phải tôi đẻ một mình!”
Hai vợ chồng ngay tại chỗ đổ hết lỗi cho nhau, càng càng ầm ĩ.
Còn Lục Cạnh Thời chỉ đứng đó, sững sờ như tượng đá. Tai ong ong, đầu choáng váng, cả thế giới như đảo lộn.
Cậu ta thật sự không hiểu nổi…
Cô mà mấy hôm trước còn rúc vào lòng cậu, khóc lóc đòi cưới, muốn sống chết bên nhau… giờ lại có thể thản nhiên phủi sạch như thế?
…
Trên tầng hai biệt thự, tôi đứng lặng trong bóng tối, lặng lẽ dõi theo vở kịch đang diễn dưới nhà.
Khóe môi khẽ cong, hiện lên một nụ giễu cợt lạnh lùng.
Kẻ chơi với cảm của người khác, sớm muộn cũng sẽ bị cảm giỡn lại mà thôi.
18.
Tôi âm thầm nhờ người tung chuyện kia lên mạng.
Ngay sau đó, tiêu đề “Vợ chồng nhà họ Lục mang con trai đến ép cưới thiên kim nhà họ Trần” leo thẳng lên hot search, khiến cả mạng xã hội nổ tung.
Bình luận dưới bài đăng cũng bùng nổ không kém:
“Ủa 2025 rồi còn chơi chiêu ép cưới? Nhà họ Lục tưởng mình đang sống ở triều Thanh à?”
“Cười xỉu, nhà họ Trần thiếu đàn ông đến mức phải giành giật chắc?”
“Lục thiếu gia tưởng ai cũng thèm khát cái chức ‘phu nhân Lục gia’ chắc? Tỉnh lại đi trai.”
Vài tài khoản còn lật luôn cả “phốt” cũ:
“Nghe bảo cậu ta còn đưa đi mở phòng ngay trước kỳ thi đại học. Chuẩn công tử bột, thối từ gốc.”
“?? Có ai xác nhận không? Đưa bằng chứng đi!”
“Tui hóng tiếp, drama này ngày càng đậm mùi nát.”
Dư luận nhanh chóng dậy sóng. Danh tiếng của Lục Cạnh Thời tan thành mây khói, chưa kể còn kéo theo cổ phiếu nhà họ Lục tụt dốc không phanh, netizen thi nhau tẩy chay tập đoàn.
Nhân cơ hội này, Lục Dao và Ôn Nhiên liền đề nghị đưa Lục Cạnh Thời xuất ngoại gấp để tránh bão dư luận, coi như “tạm thời bốc hơi khỏi radar công chúng”.
Ba mẹ Lục suy tính một hồi, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Khi Lục Dao gọi đến báo tin, giọng ấy chẳng buồn giấu nổi sự hả hê:
“Lần này thì ta khỏi mơ quay về. Ai biểu hồi trước dám hùa theo Trần Thi Thi bắt nạt cậu?”
Tôi mân mê điện thoại trong tay, khoé môi cong cong:
“Ừ, coi như ông trời có mắt.”
Chuyện đến đây tưởng là kết thúc rồi. Ai ngờ, Lục Cạnh Thời da mặt dày đến mức không tưởng.
Trước khi ra nước ngoài, ta còn chơi trò ngôn cũ rích, bày ra nguyên một màn tỏ rình rang hoành tráng, định tạo “cú chốt cảm ” với tôi ngay phút chót.
Cứ tưởng sẽ tôi mềm lòng quay đầu?
Xin lỗi nhé.
Anh đánh giá sai rồi – tôi của bây giờ không còn là con bé ngốc nghếch từng vì một lời đường mật mà rơi nước mắt nữa đâu.
19.
Tầng thượng một toà nhà bên bờ sông Gia Lăng, đêm nay gió thổi nhè nhẹ, trời sao rải đầy.
Lục Cạnh Thời diện vest chỉn chu, tay ôm bó hoa hồng, quỳ một chân trước mặt tôi. Trong đôi mắt ta là sự nhiệt thành và tha thiết không che giấu:
“Tiểu Di, trước kia là do quá lo nghĩ, không dám công khai em.”
“Nhưng bây giờ, không muốn giấu giếm nữa. Anh thật lòng thích em.”
“Em không còn vướng bận kỳ thi đại học nữa, hay là đi Úc với nhé?”
“Nơi đó, không ai quan tâm em học cao học thấp. Còn … sẽ nuôi em cả đời.”
Dứt lời, nhóm phía sau ta lập tức huýt sáo, kéo giật dây pháo giấy nổ tung “đoàng—”.
Dưới ánh đèn rực rỡ và sao trời lấp lánh, những dải kim tuyến nhiều màu bay đầy không trung, rực rỡ như một giấc mộng biên kịch viết sẵn.
Ở trung tâm ánh sáng đó, Lục Cạnh Thời tôi dịu dàng, ánh mắt như chứa đựng cả biển sâu.
“Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi—!”
Tiếng cổ vũ bốn phía vang lên không ngừng, tựa như một màn kịch lãng mạn sắp hạ màn.
Tôi mỉm , bước từng bước về phía ta.
Xung quanh lập tức lặng như tờ.
Mọi ánh mắt đều dồn về phía tôi, chờ đợi khoảnh khắc “người có sẽ về bên nhau”.
Tôi cũng không họ thất vọng, giơ tay nhận lấy bó hoa hồng rực rỡ ấy.
Dưới ánh chan chứa hy vọng của Lục Cạnh Thời, tôi vuốt nhẹ cánh hoa, thì thầm:
“Đẹp thật đấy.”
Và ngay giây tiếp theo, ngón tay tôi siết lại, mạnh mẽ bẻ gãy cành hoa.
Những cánh hoa đỏ tươi lập tức rơi lả tả.
Tôi lẳng lặng ném bó hoa đã bị bẻ gãy xuống dưới chân ta trong ánh mắt bàng hoàng của tất cả mọi người.
“Nhưng mà—”
“Anh lấy tư cách gì nghĩ rằng tôi sẽ đồng ý lời tỏ đó, rồi cùng sang Úc?”
“Anh và tôi đều hiểu rõ, mối quan hệ này từ đầu đến cuối, chẳng qua chỉ là trò chơi.”
“Gì đây? Chơi mà lỡ dính à?”
Lục Cạnh Thời nghẹn họng, “Em… có ý gì ?”
Tôi bật , cúi xuống ta bằng ánh mắt châm chọc và khinh bỉ:
“Còn muốn diễn tiếp nữa à?”
“Chẳng phải đã đồng ý giúp Trần Thi Thi tiếp cận tôi, kéo tôi sa vào bùn lầy để ta có đường lên thay thế sao?”
Anh ta hoảng hốt, “Tiểu Di… nghe giải thích đã!”
Nói chưa xong, ta đã vội quỳ sụp xuống, đầu gối đập mạnh xuống nền đất, lảo đảo bò tới, như muốn níu lấy tôi lần cuối.
Ngón tay dài run rẩy định kéo vạt áo tôi, đến sát mép lại co lại sợ sệt.
Tôi giơ một ngón tay đặt lên môi, khẽ “suỵt” một tiếng.
“Không cần phải xin lỗi.”
Tôi cúi người, thì thầm sát tai ta, giọng mềm như rót mật, mà sắc như dao cạo:
“Bởi vì… tôi cũng chỉ đang chơi thôi mà.”
Bạn thấy sao?