6.
Ông ta nhịn nhục nuốt cục tức, cố vớt vát thể diện:
“Dù thế nào thì cũng không phải cái cớ để con đắm mình vào đồi trụy như thế!”
Tôi vẻ mặt đạo mạo mà dối trá của ông ta, bụng như cuộn lên một cơn buồn nôn.
Đúng lúc đó, Trần Thi Thi len lén bước đến, giả vờ ngoan ngoãn.
Cô ta bộ ôm lấy tay ba tôi, giọng dịu ngọt:
“Ba đừng giận chị ấy mà~”
“Chắc chị bị áp lực quá nên mới… cần xả ra một chút thôi.”
Một câu vừa giúp ba tôi có bậc thang để bước xuống, vừa đẩy tôi xuống bùn và đẩy ông ta lên vị trí đạo đức cao ngất trời.
Ba tôi hừ lạnh, khinh miệt:
“Áp lực? Nó có gì mà áp lực?”
“Tôi việc quần quật, lo cho nó ăn học tử tế, cuối cùng nó lại ra cái chuyện bôi tro trát trấu vào mặt dòng họ!”
“Biết thế này, năm xưa tôi nên mặc kệ, để nó ở nước ngoài tự sinh tự diệt cho rồi.”
“Cái nhà họ Trần này, có Thi Thi là đủ để kế thừa rồi!”
Nghe đến đây, khoé môi Trần Thi Thi suýt nữa thì không giấu nổi nụ đắc ý.
“Cảm ơn ba, con…”
Cô ta vừa định mở miệng biểu lộ lòng trung thành thì tôi cắt ngang, giọng lạnh như băng:
“Đáng tiếc thay—tôi đã quay về.”
“Và nhà họ Trần này, chỉ có thể là của tôi.”
Tôi liếc qua cảnh cha con thân thiết như kịch bản sẵn, từng chữ phát ra rõ ràng:
“Còn ai dám tranh với tôi…”
“Tôi sẽ tiễn người đó —— xuống, địa, ngục.”
Nói xong, tôi quay lưng bước thẳng lên lầu, không thèm lại.
Mặc kệ phía sau hai người kia đã chết lặng đến mức nào.
7.
Ba tôi đúng là không còn một chút cha con nào.
Ra tay tàn nhẫn thật sự.
Nửa bên má tôi giờ sưng vù, đỏ ửng như cái bánh bao vừa bị đổ cả bình nước sôi lên.
Tôi mở tủ lạnh nhỏ trong phòng khách tầng trên, lấy ra nửa gói đá lạnh.
Đang chuẩn bị chườm lên mặt thì màn hình điện thoại hiện lên cuộc gọi video từ Lục Cạnh Thời.
“Về tới nhà rồi à?”
Giọng ta vẫn dịu dàng như mọi khi.
Thế khi thấy má tôi sưng đỏ, ánh mắt ta lập tức lạnh đi.
“Là ai đấy?”
Tôi đặt túi đá lên má, thản nhiên đáp:
“Còn ai vào đây nữa? Ba tôi chứ ai.”
“Ông ta phát hiện chuyện giữa tôi với …”
“Ờ, nổi điên lên.”
“Thậm chí còn doạ tước luôn quyền thừa kế của tôi.”
Nói đến đây, tôi ngước mắt ta một cái.
Quả nhiên, trong đáy mắt Lục Cạnh Thời loé lên một tia hớn hở không thể che giấu—
Chỉ lóe một thoáng, rồi vội bị cảm giác tội lỗi nuốt chửng.
Anh ta khẽ khàng an ủi:
“Không sao đâu, bé cưng, vẫn còn ở đây mà.”
“Cho dù em mất hết tất cả, vẫn sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất cho em.”
Nghe đến đây, tôi suýt bật thành tiếng.
Ngay cả ba ruột – máu mủ thâm – còn chẳng dựa ,
Anh ta lấy gì khiến tôi tin vào mấy lời hứa sáo rỗng thế này?
Nhưng tôi vẫn tỏ ra ngoan ngoãn:
“Vậy phải cố lên nha.”
“Em chỉ có bằng cấp ba, sau này tìm việc cũng khó, đành phải dựa vào nuôi rồi~”
Lục Cạnh Thời vội vã gật đầu đồng ý, giọng cuống quýt như sợ tôi đổi ý.
Lại thêm vài câu ân cần giả tạo, cuối cùng tôi cũng dứt khoát tắt cuộc gọi video khiến người ta buồn nôn ấy.
Vừa đặt điện thoại xuống, một thông báo chuyển khoản hiện lên màn hình—
5 triệu tệ đã vào tài khoản.
Ghi kèm theo là:
“Cho cục cưng tiêu vặt, thích gì cứ mua, không cần tiết kiệm giùm chồng.”
Tôi quay lại khung chat với Lục Cạnh Thời, không một chút cảm , gõ chữ trả lời:
“Cảm ơn .”
Không lấy thì uổng.
Coi như thu trước một phần tiền lãi .
8.
Làm xong hết mọi việc, tôi tiện tay quăng điện thoại lên giường.
Ngay lúc đó—
“Cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa vang lên.
Tôi ngẩng đầu, thấy Trần Thi Thi bưng một cái khay đứng ngoài phòng.
Chưa kịp đợi tôi đồng ý, ta đã tự ý đẩy cửa bước vào.
“Chị ơi, em nghĩ chắc chị chưa ăn gì nên tự mình bảo bếp chuẩn bị chút đồ…”
Tôi lười biếng liếc qua một cái, thấy toàn là món tôi không thích.
Thậm chí có hai món tôi ăn vào sẽ bị dị ứng.
Quá rõ ràng rồi—
Cô ta đến không có ý tốt.
Tôi chẳng vòng vo:
“Nói thẳng đi, tôi không có thời gian đóng kịch với .”
Quả nhiên, Trần Thi Thi đặt khay xuống, bắt đầu vào đề:
“Không có gì đâu, em chỉ muốn với chị một chuyện vui.”
“Ba đã đồng ý rồi—”
“Nếu em đỗ vào trường 985, sẽ chuyển cho em 5% cổ phần dưới tên ông ấy.”
“Còn sẽ chính thức đưa tên em vào gia phả nhà họ Trần nữa.”
“Như , sau này em kế thừa công ty cũng sẽ… đường đường chính chính hơn.”
Cô ta khẽ che miệng , trong ánh mắt là một mảnh rực rỡ của kiêu ngạo không che giấu nổi.
Tôi phản ứng rất bình thản:
“Vậy thì chúc mừng em.”
Nhưng ta lại tưởng tôi đang cố tỏ ra thanh cao.
Trước khi bước ra khỏi phòng, Trần Thi Thi bỗng quay đầu lại:
“À đúng rồi, lúc nãy chị đang gọi video với Lục Cạnh Thời phải không?”
Tôi không trả lời.
Cô ta lại tự mình tiếp lời, miệng nhếch lên một nụ giả tạo:
“Chị cứ việc tận hưởng nốt chút ngọt ngào còn sót lại đi.”
“Bởi vì rất nhanh thôi—”
“Chị sẽ chẳng còn gì cả.”
Từng chữ từng chữ mang theo ý nhắc khéo lẫn đe dọa.
Tôi chỉ lạnh nhạt ngước mắt lên:
“Thế à?”
“Vậy thì… tôi rất mong đến cái ngày đó.”
Mong đến phát điên ấy chứ.
Để xem—
Cuối cùng, rốt cuộc là ai… mới là kẻ trắng tay.
9.
Mười năm sống ở nước ngoài, tôi đã phải gồng mình sống sót từng ngày.
Bộ phận tài chính bên công ty của ba tôi thì suốt ngày “quên” chuyển tiền sinh hoạt.
Điện thoại gọi về nhà? Mãi mãi chẳng có ai bắt máy.
Để duy trì cuộc sống, tôi buộc phải thêm ở một tiệm đồ ăn Trung Quốc trong khu người Hoa.
Ngày nào cũng rửa cả núi chén bát chất đống như núi.
Năm mười tám tuổi trở về nước, tôi mặc chiếc áo len đã sờn đến nổi đầy xù lông bước vào lớp học.
Không biết ai là người huýt sáo đầu tiên, cả lớp bỗng nổ tung những tiếng chói tai:
“Ê, nhỏ này chui từ trại tị nạn ra à?”
“Nhìn kìa, giày bung keo luôn kìa… chắc lượm ở bãi rác hả trời?”
Giáo viên chủ nhiệm cũng chỉ nhíu mày, chỉ tay về cuối lớp như xua đuổi ruồi bọ:
“Em ngồi tạm đằng kia.”
Nói xong quay lưng bỏ đi, để mặc tôi đứng đó một mình đối mặt với ánh mắt đầy giễu cợt của cả lớp.
Ai cũng nghĩ tôi là đồ bỏ đi bị gia đình chối bỏ, muốn bắt nạt sao cũng .
Nhất là Trần Thi Thi và nhóm thân của ta – đủ trò hạ nhục, đổi đủ kiểu chế giễu.
Cho đến kỳ thi liên trường lớp 12, tôi giành hạng nhất toàn tỉnh với điểm số vượt người xếp thứ hai tận 30 điểm.
Lúc đó, Trần Thi Thi mới bắt đầu thấy bất an.
Tôi càng toả sáng, ta càng bất ổn.
Lo sợ rằng tôi – đứa con danh chính ngôn thuận – sẽ biến tất cả những gì ta đang nắm giữ… thành hư vô.
Thế nên ta âm thầm dòm ngó, luôn tìm cơ hội triệt hạ tôi.
Nhưng đáng tiếc thay…
Tôi bây giờ không còn là quả hồng mềm để mặc người nhào nặn.
Tôi đã học cách tiến lui đúng lúc, điềm tĩnh sắc bén.
Hoàn hảo đến mức khiến ta không tìm nổi một khe hở để xuống tay.
Và chính ngay lúc đó—
Tôi cố lộ ra một “điểm yếu”.
10.
Lục Cạnh Thời—
Kẻ trung thành nhất bên cạnh Trần Thi Thi.
Sau một lần thi, tôi bước thẳng tới chỗ ngồi của ta, đặt một hộp chocolate đắt tiền lên bàn.
Không khí đang rôm rả bỗng ngưng lại trong tích tắc.
Những tiếng rôm rả như bị ai bóp nghẹn.
Lục Cạnh Thời ngẩng đầu lên, kinh ngạc:
“Cô… gì ?”
Vì có liên hệ với Trần Thi Thi, hắn ta từng nhiều lần ngầm sai người bắt nạt tôi.
Tôi khẽ cụp mắt, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Có thể không nhớ đâu.”
“Lúc ở Los Angeles… từng có lần tôi bị một tên say rượu quấy rối…”
“Chính đã cờ đi ngang và giúp tôi.”
“Từ khi về nước, tôi luôn muốn tìm cơ hội cảm ơn . Hôm nay… cuối cùng cũng lấy hết can đảm rồi.”
Nói đến cuối cùng, giọng tôi càng lúc càng nhỏ.
Má cũng “không biết xấu hổ” mà đỏ lên.
Lục Cạnh Thời vẫn còn mơ màng, mặt đầy ngơ ngác.
Dĩ nhiên rồi—
Cái gọi là “ân nhân cứu mạng” ấy… tôi bịa ra.
Nhưng không sao.
Chỉ cần Trần Thi Thi tin là đủ.
Tối hôm đó, quả nhiên ta đã khóc lóc nức nở, bám lấy Lục Cạnh Thời cầu xin:
“Thời ca, … có thể thử hẹn hò với Trần Tố Di không?”
“Chỉ có mới lay trái tim lạnh băng của chị ta…”
“Anh dẫn dắt ta lạc đường, khiến ta sa ngã… huỷ hoại toàn bộ cuộc đời ta!”
Cô ta vừa lay cánh tay ta, vừa khóc lóc như thể bị đè ép cả thế giới.
Lục Cạnh Thời cúi đầu ta, ánh mắt mang theo dằn vặt:
“Em biết rõ… người thích là em mà.”
Trần Thi Thi rốt cuộc cũng không nhịn , gào lên kích :
“Nhưng nếu cứ để Trần Tố Di tiếp tục tỏa sáng như thế, tất cả những gì em có bây giờ sẽ bị ta cướp sạch!”
Lục Cạnh Thời siết chặt tay, cổ họng khô khốc, cuối cùng vẫn là gật đầu:
“Nếu đây là điều em muốn… sẽ giúp em toại nguyện.”
11.
Sáng hôm sau, Lục Cạnh Thời nhẹ nhàng đặt một hộp sữa lên bàn tôi.
“Lễ đáp lễ mà.”
Anh ta rất tự nhiên, nụ trong trẻo và sáng sủa như ánh nắng ban mai.
Tôi ôm lấy hộp sữa còn ấm trong tay, ngượng ngùng lời cảm ơn.
Từ hôm đó, Lục Cạnh Thời bắt đầu dần dần tách khỏi đám của Trần Thi Thi.
Mỗi giờ ra chơi, ta luôn “vô ” xuất hiện bên cạnh tôi.
Cho đến một buổi chiều sau tiết thể dục, chúng tôi cùng nhau mang bóng rổ trả lại phòng dụng cụ.
Không ngờ—
Cửa bị khoá lại.
Trong không gian u tối ấy, chỉ còn tiếng hít thở của hai người.
“…Tiểu Di…” – ta khẽ cất lời, giọng hơi run:
“Dạo gần đây… hình như thích em mất rồi…”
“Em… em có thể không?”
Tôi im lặng rất lâu.
Không có tiếng trả lời, khiến ta càng luống cuống.
“Dĩ nhiên, nếu em không muốn thì cũng kh—”
Rào rào!
Mưa bất chợt đổ xuống, từng giọt rơi lộp độp trên mái tôn như tiếng trống giục.
Lấn át cả nhịp tim rối loạn của ta.
“Được chứ!”
Tôi cắt lời, gật đầu đồng ý trước khi ta kịp hết câu.
Lục Cạnh Thời quay ngoắt đầu lại, con ngươi như giãn ra một chút vì kinh ngạc.
Tôi mỉm , khẽ áp sát, gọi nhẹ bên tai ta:
“Bạn trai à.”
Chỉ ba chữ đơn giản, đã khiến vành tai Lục Cạnh Thời đỏ ửng như bị thiêu.
Ngây thơ đến phát ngốc.
Mà cậu ta “ trai” cũng rất tận tụy — dịu dàng, chu đáo, săn sóc từng chút.
Y như thể… chúng tôi thực sự là một đôi đang đắm chìm trong tuổi học trò.
Nhưng đồng thời, trong mắt Trần Thi Thi, sự ghen tức cũng ngày một lộ rõ.
Hôm đó, tôi chính mắt thấy ta kéo Lục Cạnh Thời vào một phòng học trống, hạ giọng lạnh tanh:
“Lục Cạnh Thời, đừng quên lý do tiếp cận Trần Tố Di là gì!”
Giọng ta dù nén xuống rất thấp, vẫn không giấu nổi sự gay gắt trong từng chữ.
Lời cảnh cáo ấy như một cái tát đánh thức Lục Cạnh Thời, nhắc ta nhớ lại “nhiệm vụ” ban đầu.
Nhưng… đã ở bên nhau suốt một khoảng thời gian dài như …
Dù là chó, cũng phải sinh .
Tôi vờ như không thấy ánh mắt giằng xé thi thoảng ta lén mình.
Trong đó không chỉ có áy náy, mà còn là do dự – và cả một chút không đành lòng.
Tôi lặng lẽ chờ xem sẽ lựa chọn thế nào.
Đáng tiếc thay—
Cuối cùng, người ta sâu đậm hơn… vẫn là Trần Thi Thi.
Bạn thấy sao?