10
Sai lầm rồi.
Tôi sẽ không bao giờ đi họp lớp nữa.
Chỉ toàn những kẻ thích tỏ vẻ và ba hoa chích chòe, khiến tôi sinh lý không chịu nổi.
Có một gã quen quen.
Hắn ngồi xuống bên cạnh tôi, nở nụ đầy ẩn ý, sát lại rất gần.
Tôi: “…”
Nếu không phải vì muốn tìm lý do để câu Phí Hạc, tôi thà đi đắp đập còn hơn đến cái buổi họp lớp này.
Tôi viện cớ lỉnh đi.
Nhưng gã kia lại bám theo ra ngoài.
Trong nhóm này, hắn là kẻ ba hoa giỏi nhất.
“Ninh Du,” hắn nở một nụ tự cho là ga-lăng thực tế lại cực kỳ đáng ghét.
“Lâu quá không gặp.”
Tôi nhe răng :
“Vậy thì đừng bao giờ gặp nữa.”
Nói xong, tôi quay đầu bỏ chạy.
Hắn đã phát tướng, sao mà đuổi kịp tôi .
Lúc tôi quẹo một góc, định ngoái đầu lại giơ ngón giữa thì…
Có một bóng lưng cao lớn đứng ngay trước mặt hắn.
Che khuất hoàn toàn tầm của hắn về phía tôi.
Dáng người cao ráo, chân dài, vai rộng, eo thon, mặc một chiếc áo dài tay màu đen.
Cực kỳ đẹp trai.
Một loại đẹp trai đủ sức khiến 100% người đi đường ngoái đầu lại.
Nhưng tôi chỉ là một sợ xã giao.
Chỉ dám trốn trong góc, len lén thò đầu ra .
Ban đầu, gã phát tướng kia có vẻ không vui.
Nhưng chẳng bao lâu sau, nét mặt hắn đột ngột thay đổi, sợ hãi rời đi.
Chàng trai đẹp trai đó đứng nguyên tại chỗ, dừng lại một chút, rồi rẽ vào khúc quanh phía trước.
Tiếp tục rẽ thêm một góc nữa, biến mất hoàn toàn.
11
Tất cả là tại Phí Hạc.
Tôi buồn đến muốn chết đi .
Ban đầu tôi có thể không cần ra khỏi nhà.
Nhưng chỉ vì muốn gửi hai tấm ảnh cho đúng bài bản, tránh để lộ là mình quá để ý ta, tôi đã diễn tròn vai bằng cách đi họp lớp.
Cuối cùng lại tự khổ chính mình.
Thật vô dụng.
Sao tôi lại thèm khát ta đến mức này chứ?
Tôi bất ngờ bật dậy.
Thế giới này nhiều đàn ông như , chẳng lẽ không có Phí Hạc là không à?
Giây tiếp theo, tôi mở điện thoại, vô thức lướt qua ảnh của ta.
Đường viền cằm còn rõ ràng hơn cả đường công danh sự nghiệp của tôi.
Tôi hiểu rõ bản thân háo sắc đến mức nào, thế là lại ủ rũ rúc vào sofa.
Nhưng mà… ấy đẹp trai quá.
Muốn là muốn thôi.
Đã bảy ngày rồi.
Tôi đã kiên trì giữ cốt khí suốt bảy ngày, thế mà hôm nay, chỉ một cơn gió thổi qua… tất cả tan thành mây khói.
Tôi chùm chăn lên đầu, nhớ lại từng khoảnh khắc bên nhau, suy nghĩ cẩn thận một chút.
Thực ra, Phí Hạc là một người tốt.
Dù ấy không muốn ở bên tôi, ấy luôn lắng nghe từng câu tôi một cách nghiêm túc.
Chúng tôi gần như không có gì là không thể với nhau.
Mọi rắc rối trong cuộc sống, chỉ cần với ấy đều có thể nhẹ nhõm hơn.
Tôi hơi hối hận.
Muốn nhắn gì đó để hòa hoãn lại quan hệ, nhất thời không nghĩ ra câu nào hoàn hảo.
Thế là đành gửi một tin nhắn hơi cùi bắp.
“Hôm nay em thấy một siêu đẹp trai luôn.”
“Anh tin không?”
“Nhưng mà em thấy cũng bình thường thôi, không đẹp bằng .”
“Anh có muốn gửi một tấm ảnh chứng minh bản thân mới là siêu đẹp trai không?”
Hai phút trôi qua.
Tôi trừng mắt màn hình điện thoại.
Không có gì xảy ra.
Đột nhiên tôi rùng mình, bật dậy.
Chợt nhận ra bản thân trông như cái gì đó, lại không nghĩ ra từ để miêu tả.
Chỉ có thể dùng từ ngữ nguyên thủy nhất để chửi chính mình.
Tôi bị ngu à?
Sao lại nghĩ ra cái kiểu bắt chuyện ngu ngốc thế này?
Mười phút trôi qua.
Không ai quan tâm.
Phí Hạc không trả lời.
Có lẽ là bị tôi dọa chạy mất rồi.
Tôi nóng lòng sốt ruột.
Tôi: “……”
Rồi đột nhiên tôi nhớ ra.
Tôi giống một hề.
Từ hôm nay trở đi, tôi không còn là Tiểu Du nữa.
Mà là Tiểu Hề.
12
Sáng hôm sau, vừa mở mắt ra, tôi thấy một loạt tin nhắn dội vào máy.
Một đống ảnh.
Toàn bộ là của Phí Hạc.
“Xin lỗi, ban ngày ngủ quên mất, tối mới thấy tin nhắn.”
“Em có đó không?”
[Hình ảnh]
Một góc chụp tự sướng cực kỳ kỳ lạ của một gã trai thẳng.
Từ đôi môi hướng lên trên, là sống mũi cao thẳng.
Đôi mắt ấy hơi mờ, do camera không lấy nét đúng, dù vẫn đẹp trai đến mức bằng mắt thường cũng thấy rõ.
[Hình ảnh]
Góc nghiêng.
Một góc nghiêng hoàn hảo.
Một góc nghiêng tựa như thần thánh điêu khắc, khiến người ta không thể quên.
Trời ơi, *Nữ Oa lúc nặn người sao lại thiên vị ta như ?
[Hình ảnh]
Cận cảnh đôi mắt.
Một đôi mắt rất đẹp, lông mi dài, khẽ rũ xuống.
Anh ấy tự chụp hơn hai mươi tấm ảnh, vừa chụp vừa lẩm bẩm một mình.
Còn gửi thêm tin nhắn, từng tấm ảnh đều có phần “giới thiệu”, chỉ cho tôi xem đó là bộ phận nào trên cơ thể.
Sau đó…
Anh ấy lại gửi một đoạn văn dài.
Lần này, ấy ấy thực sự thích tôi.
3:20 sáng
“Em thực sự muốn ở bên sao?”
“Nhưng mà… em chắc chắn sẽ sợ .”
“Nếu em sợ , em sẽ bỏ đi.”
“Nếu em bỏ , chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại.”
“Không bao giờ gặp lại, sẽ rất đau khổ.”
“Để tránh kết cục đó, cách tốt nhất là ngay từ đầu không nên ở bên nhau.”
3:23 sáng
“Anh thích em.”
“Anh muốn ở bên em.”
“…Em sẽ không sợ đâu.”
3:25 sáng
“Tiểu Du.”
5:20 sáng
“Bé cưng.”
13
Nhưng mà… ấy gọi tôi là “bé cưng” kìa.
Tôi chằm chằm vào tin nhắn đó, giữ vững khí chất đoan trang trong đúng hai phút.
Rồi cũng nhão nhoẹt nũng nịu gọi ấy là bé cưng.
Phí Hạc lập tức trả lời:
“Bé cưng.”
“Em có sợ không?”
Anh ấy rất để ý đến chuyện này.
Tôi lập tức trả lời:
“Không.”
“Thật chứ? Em đảm bảo không?”
Anh ấy hỏi đi hỏi lại, như thể vô cùng thiếu cảm giác an toàn.
“Thật mà.”
Phí Hạc lại rơi vào im lặng.
Tôi kiên nhẫn dỗ dành.
Lặp đi lặp lại với ấy rằng, không ai là hoàn hảo cả, vẻ đẹp không hoàn hảo mới càng khiến người ta say đắm.
Dù ấy có cái gì đó “khác thường”, cũng không cần tự ti, không cần bận tâm đến ánh mắt của người khác.
Dỗ người chính là sở trường thiên phú của tôi.
Cuối cùng, Phí Hạc hoàn toàn sụp đổ lớp phòng bị.
Lần này, chúng tôi thực sự ở bên nhau.
Anh ấy thích nghi với vai trò rất nhanh, như thể vừa vứt bỏ một gông xiềng nào đó.
Mang dáng vẻ một người trai chính hiệu, nôn nóng tự mình nhận lấy vai diễn.
Tôi lưu lại tất cả ảnh của ấy, từ từ ngắm nghía từng tấm một.
Phí Hạc: “Còn muốn nữa không?”
Đùa à, tôi là loại người đó sao?
Anh ta xem tôi là một siêu sắc nữ chắc?
Tôi luôn trung thành với cảm chân thật nhất của mình.
Tôi: “Muốn nữa.”
“Anh chụp đại thôi, không biết em có thích không. Nếu thích, ngày nào cũng chụp cho em nhé?”
Tôi thành kính gõ một dòng chữ.
“Nam Bồ Tát ơi, trông có vẻ rất hợp để hun đó, kiss kiss~.”
14
Tôi lại nghĩ ra trò xấu xa mới—bắt Phí Hạc bật video call.
Anh ấy rất do dự.
Tôi nghiêm túc :
“Chỉ thôi mà, em đâu có gì. Chẳng lẽ còn không yên tâm về em sao?”
Phí Hạc có vẻ lung lay.
Anh ta từ chối, không quyết liệt, kiểu từ chối chẳng có chút sức nặng nào.
Ai thật sự muốn từ chối lại có thái độ này chứ?
Tôi tiếp tục đẩy mạnh tấn công.
“Chúng ta là người rồi mà, các cặp đôi đương đều video call với nhau để xác nhận mối quan hệ. Gọi video rồi mới trở thành bé cưng bản vĩnh viễn chứ~.”
Cuối cùng, Phí Hạc cũng đồng ý.
Màn hình sáng lên.
Trong ánh trăng mờ ảo, khuôn mặt của ta khiến tim tôi đập thình thịch.
Tôi khẽ gọi:
“Phí Hạc.”
“Phí Hạc, Phí Hạc, Phí Hạc, Phí Hạc…~”
Bên kia mạng yếu, hình ảnh giật lag, giọng “Ừm” nhẹ nhàng của ấy vẫn truyền đến tai tôi, tôi cảm thấy ngứa ngáy.
Tôi muốn trêu chọc ấy:
“Bé cưng bé cưng~.”
Phí Hạc ngượng ngùng học theo:
“Bé cưng… bé cưng…”
Tôi một câu, ấy lập tức học theo y hệt.
Tôi lăn lộn trên giường, không che giấu nổi nụ trên môi.
15
Phí Hạc trai không có gì để chê.
Chỉ là hơi bị dính người quá.
Trước đây, ấy ban ngày luôn mất hút, chỉ xuất hiện vào ban đêm.
Bây giờ gần như dính lấy tôi 24/7.
Tôi khuyên nhủ:
“Thực ra, có không gian riêng cũng quan trọng lắm, không cần lúc nào cũng theo em đâu.”
Phí Hạc im lặng.
Tiếp lâu ngày, tôi nhạy bén cảm nhận cảm của ấy có gì đó không đúng.
Ngay lập tức tôi quay xe, sửa lời.
“Thực ra không gian riêng cũng không quan trọng lắm đâu. Quan trọng là hai người phải ở bên nhau. Anh thích là !”
Phí Hạc:
“Ừa~.”
Tôi: “…”
Thôi rồi.
Đã là Phí Hạc rồi, thì cứ để ta dính đi .
16
Khi tôi không còn mong đợi nhiều vào mối quan hệ này, Phí Hạc hoàn toàn đảo lộn suy nghĩ của tôi.
Càng ở bên ấy lâu, tôi càng thấy quen nhau quá muộn.
Tôi vỗ đùi tiếc nuối.
Biết , hồi đó vừa lưu video của ấy xong là tôi phải xin ngay WeChat, như đã có thể nhau sớm một năm rồi!
Anh ấy hiểu rõ tâm trạng của tôi, hiểu rõ sở thích của tôi, chúng tôi ăn ý một cách không cần thành lời.
Nhất là trong xã hội này, tìm một người hợp gu khó đến nhường nào.
Bỗng dưng, tôi rất muốn gặp Phí Hạc.
17
Suy đi tính lại, có lẽ đã đến lúc phát triển mối quan hệ ra ngoài đời thực rồi.
Tôi muốn cho Phí Hạc một bất ngờ.
Thế là vào một đêm nọ, khi chúng tôi chuyện ngọt ngào qua tin nhắn…
Tôi dùng sự lý trí cuối cùng của mình để dò hỏi địa chỉ của Phí Hạc.
Ai cũng biết, đàn ông vào khoảnh khắc này, đầu óc chẳng còn tỉnh táo nữa.
Rất dễ dàng moi từ ấy.
Tôi tìm thử trên bản đồ, hơi bất ngờ.
Địa chỉ này không cách nhà tôi quá xa.
Sáng hôm sau, tôi trang điểm, chải tóc, mặc vào chiếc váy thích nhất, lén lút ra khỏi nhà.
Nói với Phí Hạc là ra ngoài mua ít đồ.
Nhưng thực tế lại xách túi bắt xe thẳng đến địa chỉ của ta.
Dự định sẽ gọi ấy ra ngoài rồi cho ấy một bất ngờ.
Bạn thấy sao?