Sau khi thoát khỏi bài đăng trên mạng, tôi gặp phải một hệ thống. Nó tuyên bố có thể thỏa mãn mọi ước nguyện của tôi. Tôi đã dùng một phần hào quang của mình để giao dịch với nó, tạo ra một câu chuyện ngọt ngào chỉ thuộc về riêng tôi. Tình yêu tuổi học trò ngây thơ, non nớt chính là điều tôi khao khát nhất. Nhưng sau khi bước vào đó, tôi mới nhận ra rằng nam chính sinh ra dành cho tôi… lại không yêu tôi. “Cậu nói Ôn Lê à? Cô ấy ngây thơ quá, chỉ cần nắm tay thôi đã đỏ mặt rồi.” “Tớ vẫn thích kiểu như Giang Tịch hơn, đủ hoang dã!” Đêm đó, tôi khóc đến sưng đỏ cả mắt. Nhưng tôi không ngờ rằng, mối duyên định mệnh trong thế giới cũ của tôi lại bước qua hệ thống, cầm theo xiềng xích, nhìn tôi chằm chằm: “Ngoan nào, cuối cùng cũng tìm thấy em rồi!”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?