“Tôi đã rồi, Tình và Tự do, đối với tôi mà là bảo vật vô giá trên đời này.”
Ngày đó, Trần Trì đưa tôi rời đi. Nếu như không muốn trở lại nhà của Tiêu Nhiên, sẽ cho tôi mượn nhà để ở. Khi điều này, đang đang hầm canh gà trong nồi và cố gắng đóng gói cho tôi.
Khi đó, tôi mới biết mùi vị quen thuộc kia đến từ đâu.
Thì ra, vẫn luôn là .
13
Bởi vì Trần Trì nhúng tay vào nên Tiêu Nhiên miễn cưỡng đồng ý ly hôn với tôi.
Tuy nhiên, hắn vẫn gọi điện thoại tới, tràn đầy không cam lòng cùng oán giận: “Hà Như Nguyện, tôi chưa từng nghĩ tới, thì ra cuộc hôn nhân này của chúng ta, không phải tôi thất vọng, mà là tôi thất vọng. Cô để tâm chuyện của tôi và Phương Di, tại sao không ngẫm lại chuyện của và Trần Trì, mấy năm nay không biết sau lưng tôi hai người đã bao nhiêu chuyện ghê tởm!”
Đúng là ở thời điểm mấu chốt, thói hư tật xấu của con người mới hiện ra vô cùng rõ ràng. Giống như tôi không bao giờ có thể tưởng tượng rằng người đàn ông tôi quen biết nhiều năm lại từ một chàng trai quyến rũ và tốt bụng trở thành một người đàn ông đa nghi như hiện tại.
Hắn phát tiết sự tức giận và không cam lòng của hắn đối với tôi lại quên mất năm đó sau khi Phương Di rời khỏi hắn, tôi và Trần Trì là hai người vẫn luôn ở bên cạnh hắn, giúp hắn vượt qua quãng thời gian âm u kia.
Chuyện tôi và hắn bắt đầu mối quan hệ cũng là do hắn chủ .
Nhưng cuối cùng, người giấu giếm hai đứa nhỏ sau lưng tôi là hắn, người nhớ mãi không quên người trong mộng cũng là hắn.
Hắn bây giờ, có tư cách gì giội nước bẩn lên người tôi.
Tôi đã thất vọng cực độ, đối với hắn chỉ có một câu: “Tiêu Nhiên, không nhiều. Chuẩn bị Giấy chứng nhận, chúng ta gặp ở Cục Dân chính.”
“A Nguyện… không cần… không đúng, là sai. Anh không nên lung tung. Anh là thật sự quan tâm đến em, không muốn mất em. Em không cần hành theo cảm tính, gia đình Trần Trì sẽ không cần người phụ nữ như em, huống chi em ở trong mắt người khác đã qua một lần đò…”
“Tiêu Nhiên.” Tôi hít sâu một hơi, câu cuối cùng: “Sau này đừng gọi điện thoại cho tôi nữa. Bởi vì, nghe giọng của , tôi cảm thấy rất ghê tởm.”
Sau đó, tôi chặn liên lạc của Tiêu Nhiên, ủy thác cho luật sư xử lý chuyện ly hôn và trả lại cổ phần.
Tất nhiên, nó không diễn ra suôn sẻ.
Tiêu Nhiên đối với chuyện ly hôn vẫn canh cánh trong lòng, càng dây dưa nhiều hơn. Nhưng bởi vì liên quan đến Trần Trì nên hắn không tìm tôi.
Nhưng mà hắn náo loạn, thâm theo đuổi như đã rung lòng người, thậm chí người trong công ty thật sự là cho rằng người ngoại là tôi.
Tôi quả thật cũng không thèm để ý chuyện này, chỉ là không thích cảm giác tự dưng bị giội nước bẩn.
Tiêu Nhiên náo loạn như , chẳng những cho công ty bất an mà Phương Di bên kia cũng ngồi không yên.
14
Một thời gian không gặp, bụng Phương Di lớn hơn không ít.
Vẫn là bộ dáng tái nhợt ngây thơ đáng , dắt theo một bé bên người với vẻ mặt cảnh giác tôi.
Vừa thấy mặt, ta liền khóc lóc cầu xin tôi buông Tiêu Nhiên ra. Nói tôi hiện tại giá trị con người ngàn vạn, đã sớm không cần Tiêu Nhiên. Còn ta bây giờ một thân một mình, lại có hai đứa con, đã không thể rời khỏi Tiêu Nhiên.
Tôi nở nụ , trong khoảng thời gian ngắn, tôi thật sự hoài nghi ánh mắt năm đó của mình.
Một là sao Tiêu Nhiên có thể là chàng thiếu niên như trăng thanh gió mát kia, hai là Phương Di sao có thể là là người trong mộng hiền lành tốt bụng .
Đây không phải là trà xanh đúng nghĩa sao?
“Lời này hẳn là nên với Tiêu Nhiên, bảo hắn nhanh qua đây thủ tục.”
“Nhưng mà, ấy không chịu tôi.”
“Đó là chuyện của và hắn, tôi không có liên quan gì. Còn nữa, Phương Di, dựa vào cái gì cảm thấy tôi nhất định sẽ tha thứ cho ? Đừng tưởng rằng mẹ đơn thân rất vĩ đại, cái loại tiết dẫn bóng chạy này, chỉ là hành vi cảm của nữ chính não tàn trong tiểu thuyết mà thôi. Cô nghĩ là vì con của mình sao? Cả đời này của con bé, đi tới trên thế giới này, để chịu đựng bệnh tật và ánh mắt xem thường sao?”
“Hà Như Nguyện, chưa từng mẹ. Cô vĩnh viễn không biết mẹ vĩ đại như thế nào.”
“Tôi không biết. Nhưng tôi biết một chuyện. Con của tôi, muốn sống dưới ánh mặt trời tươi sáng, chứ không phải trốn tránh dưới cống rãnh, sống một cuộc đời tràn ngập hoài nghi và tự ti. Nếu chuyện cơ bản như cũng không , tôi nghĩ nó sẽ không nguyện ý đến thế giới này.”
“Bà là đồ xấu xa, bà không phép ức h.i.ế.p mẹ tôi! Bà không biết gì cả! Tôi thích cha mẹ tôi nhất… Chính bà là người ngăn cản cha mẹ tôi đoàn tụ! Cha tôi chỉ có thể đến thăm tôi mỗi dịp Giáng sinh!”
Thì ra, mấy năm gần đây Tiêu Nhiên luôn phải ra nước ngoài bàn chuyện ăn.
Bạn thấy sao?