Tình Yêu Và Tự [...] – Chương 4

4

Chuyện tôi và Tiêu Nhiên cãi nhau, không giấu Trần Trì. Dù sao ấy cũng là một trong những cổ đông của công ty.

Chỉ là, tôi không ngờ lại đến bệnh viện thăm tôi.

Nói đến Trần Trì, trong công ty luôn gọi chúng tôi là “kiềng ba chân”.

Nhưng thật ra, tôi và Trần Trì ở chung cũng không nhiều.

Anh là em tốt của Tiêu Nhiên, cho nên tôi xem như chị dâu của Trần Trì. Tuy rằng cho tới bây giờ chưa từng nghe gọi một tiếng chị dâu nào cả.

Vì là vợ của người em thân thiết, hai người chúng tôi ở chung cũng không nhiều. Có đôi khi cũng không có nhiều tâm tư như , vẫn nên tránh hiềm nghi cho thỏa đáng.

Chỉ là ngoài dự liệu, Trần Trì xách canh gà đến thăm tôi.

Tôi uống một ngụm, cảm thấy mùi vị này có chút quen thuộc.

“Là chỗ lần trước mua sao?”

Hai năm trước, tôi ở trong phòng tắm không cẩn thận bị gãy xương mà phải nhập viện, khi đó vừa đúng dịp Lễ Giáng Sinh, Tiêu Nhiên ra nước ngoài, tôi gọi điện thoại một vòng, không ngờ người cuối cùng tới chính là Trần Trì.

Tiêu Nhiên ở nước ngoài một tuần, Trần Trì ở bệnh viện một tuần.

Vè ngoài của Trần Trì dịu dàng, lại rất ít . Chuyện chúng tôi với nhau nhiều nhất cũng chỉ có chuyện công ty, sau đó chính là hỏi tôi canh gà có ngon hay không.

Canh gà Trần Trì mang đến thật sự nấu rất ngon, là canh gà ngon nhất mà tôi từng ăn trong đời.

Sau đó tôi hỏi mua ở đâu. Anh cho tôi địa chỉ.

Sau đó tôi đi mua vài lần, đều không phải mùi vị đó.

Tôi không nghĩ nhiều, có lẽ là do tay nghề của đầu bếp không ổn định.

Chỉ là không ngờ sau vài năm, tôi còn có thể ăn hương vị quen thuộc này một lần nữa.

Tôi thở dài thỏa mãn.

“Vẫn là canh gà mang tới ăn ngon nhất.”

Anh không lời nào, chỉ cầm lấy quả táo trong mâm trái cây, gọt từng miếng từng miếng thành bộ dáng đáng của thỏ con.

Anh không lời nào, tôi biết Trần Trì là thuyết khách Tiêu Nhiên tìm tới.

Nhưng tâm ý tôi đã quyết.

Vốn là chỉ muốn ly hôn, sự nghiệp còn có thể hợp tác. Nhưng tâm trạng không ổn định của Tiêu Nhiên, tôi muốn ở lại, đối với cả hai đều không phải chuyện tốt. Chi bằng sớm cắt đứt thì tốt hơn.

Tôi do dự ăn hết quả táo thỏ con Trần Trì đưa tới, nhất thời có chút áy náy: “Tuy rằng canh gà của rất ngon, táo cũng rất ngon. Nhưng nếu là chuyện trả lại cổ phần, không nên khuyên tôi. Tôi đã hạ quyết tâm rồi. Hơn nữa, vợ chồng đã chia tay như chúng tôi ở cùng một công ty, đối với sự phát triển của công ty kỳ thật rất bất lợi. Cho nên, để cho tôi trả lại cổ phần đi. Tôi…”

“Được.”

Tất cả lời thoại của tôi đều dừng lại ở một chữ lời ít ý nhiều của Trần Trì.

Vận hành lang là như sao?

Khuyên cũng không thèm khuyên?

Tôi quả thực có chút không hiểu. Điều tôi càng không hiểu chính là thái độ của Trần Trì.  Anh hỏi tôi, còn muốn uống canh gà không?

Sau khi tôi mơ hồ gật đầu, dường như đã nở nụ .

“Được, ngày mai tôi lại đến thăm em.”

「?」

9

Tôi và Tiêu Nhiên ly hôn quả nhiên không thuận lợi.

Trong một đêm, Tiêu Nhiên như là cầm kịch bản truy thê hỏa táng tràng, các loại kịch bản đều diễn cho tôi xem một lần.

*(Hỏa táng tràng (火葬場): lò thiêu dùng để chỉ cái giá đắt gấp bội về vật chất về tinh thần để theo đuổi vợ.)

Nói cái gì mà ngày đó thấy tôi bị ngã, sau đó hắn mới biết người hắn thích chính là tôi. Nói hắn mấy năm nay không nhận ra, là mà không biết. Còn dù thế nào hắn cũng sẽ không ly hôn.

“Vậy tôi cố ý muốn trả lại cổ phần thì sao?”

Tiêu Nhiên sửng sốt: “A Nguyện, tuổi em đã không còn trẻ. Em lý trí một chút không? Công ty thật vất vả mới phát triển đến nước này, em là một người phụ nữ, coi như là có thể mang theo những nhân viên kỹ thuật đi ra ngoài, mang theo cổ phần có thể lập gia đình khác sao?”

Lúc Tiêu Nhiên lời này, mang theo vài phần chắc chắn cùng tự tin của kẻ chiến thắng: “A Nguyện, ở lại giúp đi. Em biết đấy, chúng ta là cộng sự vĩnh viễn không thể tách rời. Mấy năm nay em nên hiểu, không có , em sẽ không ngồi vững vàng vị trí Phó tổng giám đốc công ty đâu.”

Tôi cảm thấy rất tức . Thì ra mấy năm nay, mắt tôi bị dính cứt chó, không rõ bản tính con người?

Vẫn là Tiêu Nhiên mấy năm nay, quá mức kiêu ngạo. Hắn vừa không thể rời khỏi tôi, vừa hạ thấp tôi, cảm thấy tôi không thể rời khỏi hắn, không thể rời khỏi công ty này.

Hắn dường như đã quên, chúng tôi học đại học cùng chuyên ngành, lúc nhập cổ phần vào công ty, tôi và hắn đều có cổ phần kỹ thuật giống nhau. Hắn lấy tư cách gì kỹ thuật của tôi không bằng hắn, năng lực của tôi không bằng hắn? Vị trí Phó tổng Giám đốc của tôi là nhờ có hắn?

Chuyện cho tới bây giờ, tôi thật sự cảm thấy nhiều lời cũng vô ích. Hắn đã không còn là chàng thiếu niên ấm áp nhiều năm trước che khuất ánh mặt trời giúp tôi có giấc ngủ ngon ở phòng học nữa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...