“Như Nguyện, em có thể tỉnh táo một chút hay không, không nên ghen tuông vô cớ. Bọn chỉ là vì cứu vãn một sinh mệnh! Sinh mệnh kia, là cốt nhục của . Làm vợ chồng nhiều năm như , tôn trọng em, cho nên Phương Di thiếu chút nữa sinh non cũng không hề đi quản ấy, còn em… Em không thể thông cảm cho một chút sao?”
Thông cảm?
Trong nháy mắt, sự đần độn trong đầu đều trở nên vô cùng thanh tỉnh.
Tại sao tôi lại thông cảm cho một người phụ nữ luôn dây dưa với người đàn ông của mình.
“Anh cũng không phải bác sĩ, có thể chăm sóc ấy cái gì? Có phải nên cảm ơn hay không? Anh còn nhớ rõ là chồng của tôi hay không?”
Tôi Tiêu Nhiên: “Anh muốn cứu đứa con của , cho nên có thể không để ý đến đứa con khác của mình.”
Dưới ánh mắt hoảng sợ của Tiêu Nhiên, tôi chậm rãi cúi đầu, vuốt cái bụng lạnh như băng, nơi đó rất đau đớn.
Tiêu Nhiên, đã quên chúc mừng . Anh vốn, còn có thể cha thêm một lần nữa.
7
Đứa con trong bụng tôi không còn nữa.
Đúng như tôi mong đợi.
Gần đây tâm trạng tôi không ổn định, hơn nữa mấy năm nay tập trung vào sự nghiệp lâu dài, thân thể tôi gầy yếu.
Ngày đó, lúc Tiêu Nhiên ôm tôi đến bệnh viện, tay vẫn run rẩy, nhiều lần suýt nữa tôi ngã xuống.
Sau đó lúc tôi sắp hôn mê, nghe thấy hắn ở bên cạnh ôm tôi khóc.
Tôi cảm thấy hắn rất ồn ào, còn rất giả vờ.
Rõ ràng ở trong điện thoại, thẳng thắn với mối đầu không người vợ hiện tại, người đang trong cuộc hôn nhân hợp tác.
Hắn thề chưa từng nghĩ tới. Nhưng người lúc trước người viết thư cho tôi xin kết giao, là hắn.
Tôi thức dậy với tâm trạng bình yên.
Y tá sợ tôi nghĩ quẩn nên với tôi về sự thất thố của Tiêu Nhiên để an ủi tôi.
Bọn họ chưa từng thấy người đàn ông nào vợ sâu sắc như .
Cũng đúng, Tiêu Nhiên tướng mạo tuấn, mấy năm nay sự nghiệp thành công. Có lớp vỏ vợ nên vững vàng đứng vững.
Nhưng bất kể bọn họ như thế nào, trong lòng tôi đều bình tĩnh.
Đợi đến khi Tiêu Nhiên lại gần, tôi với hắn một câu: “Tiêu Nhiên, chúng ta ly hôn đi.”
Tiêu Nhiên kinh hãi, lại giận dữ, nắm tay tôi và hỏi tại sao?
Sau đó lại hất mặt: “Như Nguyện, em tức giận có thể đánh mắng , phải rời khỏi , nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Hay lắm, đã thâm còn cộng thêm bá đạo, mê hoặc mấy y tá trẻ kia liên tục thét chói tai. Họ thích nhất kiểu người Bá tổng thâm không tự biết này.
Chỉ có tôi, nhảy ra khỏi sương mù , thấy rõ ràng tất cả.
Thế giới này, gì có đương mù quáng đến sinh ly tử biệt, gì có người rời đi liền sống không nổi. Chỉ có quan hệ lợi ích dây dưa không rõ mà thôi.
Tựa như tôi và Tiêu Nhiên. Ngay cả khi ly hôn, lợi ích phân phối của công ty cũng đủ để chúng tôi dây dưa.
“A Nguyện, biết là không tốt, chọc em tức giận. Đứa nhỏ… Sau này chúng ta còn có thể có con. Em đừng một chút là ly hôn, chịu không nổi, thật sự chịu không nổi.”
Hắn cuộn tròn như một đứa trẻ, nịnh nọt tôi.
Tôi đã biết hắn đã nhiều năm, biết rằng đây là khổ nhục kế của hắn.
Nếu là trước kia, tôi sẽ mềm lòng. Ai mà không thích một người đàn ông mạnh mẽ, ở trước mặt biến thành một đứa trẻ nhu nhược dễ chịu.
Nhưng tôi thật sự không phải là thùng rác, không thu nạp nhiều rác như .
Thậm chí đối với sự dây dưa và yếu thế của hắn, kiên nhẫn của tôi dần dần giảm bớt.
“Tiêu Nhiên, nhân cơ hội chúng ta vẫn còn chút cảm cuối cùng, chúng ta hãy bắt đầu thật tốt và kết thúc thật tốt. Trong kinh doanh, chúng ta vẫn là đối tác.”
“Không thể nào!”
Tiêu Nhiên quả quyết từ chối: “Làm sao có chuyện ly hôn mà vẫn là đối tác kinh doanh?”
Tôi , kìa.
Một câu liền lộ rõ bản tính của hắn.
Trên thế giới này, đàn ông lý trí hơn phụ nữ nhiều.
Yêu đương mù quáng? La liếm?
Chỉ có trong tiểu thuyết và phim truyền hình mà thôi.
Cuối cùng, tôi đã mất hết kiên nhẫn: “Anh không muốn ly hôn, tôi trả lại cổ phần là chứ gì.”
8
Lúc tôi và Tiêu Nhiên học đại học thì bắt đầu dựng sự nghiệp, cả hai chúng tôi đều có xuất thân khiêm tốn và công việc kinh doanh của chúng tôi đều thuộc về cổ phiếu công nghệ.
Cổ phần tài chính là cùng phòng đại học của Tiêu Nhiên, gia đình rát giàu có, tên là Trần Trì.
Trên thực tế, đến bây giờ tôi cũng có chút tò mò.
Trần Trì là cháu trai của một gia tộc hiển hách, đi con đường nào cũng sẽ thành công, lại hết lần này tới lần khác muốn xen vào công việc chế tạo chip lúc ấy còn chưa có triển vọng như chúng tôi.
Đương nhiên mấy chục năm sau đó cũng đã chứng minh, ánh mắt Trần Trì không tệ. Anh ấy chính xác đã kiếm đầy bàn đầy bát.
Bạn thấy sao?