Tình Yêu Và Tự [...] – Chương 2

2

4

Khoảnh khắc đó, không thể rõ trong lòng tôi có cảm giác gì.

Là thất vọng sao?

Hình như có một chút như .

Có đau không?

Hình như cũng không quá đau đớn.

Chỉ có một loại cảm giác “Ồ,… Quả nhiên”.

Nó giống như một thanh kiếm sắc bén treo trên đầu và tôi đã chờ hắn cắt nó xuống. Cuối cùng, nó chậm rãi rơi xuống.

Tôi lặng lẽ trở lại giường.

Không bao lâu, tôi nghe thấy tiếng Tiêu Nhiên lên giường. Cơ thể hắn luôn luôn ấm áp, lúc này vì rời khỏi ổ chăn quá lâu, cả người trở nên lạnh lẽo.

Tôi đang ngủ giả vờ rụt cổ, hắn ngây ngẩn cả người, lặng lẽ chui ra khỏi chăn.

Không bao lâu, hắn lăn cơ thể ấm áp dễ chịu của mình vào chăn, thuận tiện ôm tôi vào trong ngực.

“Vợ à, không lạnh nữa.”

Khoảnh khắc đó, nước mắt vốn khống chế đã lâu của tôi phút chốc rơi xuống.

Hắn không tôi. Nhưng hắn chăm sóc tôi.

Tôi không thích rơi lệ, cũng không phải kẻ đương mù quáng.

Có thể là do mang thai ảnh hưởng đến tâm trạng, gần đây tôi trở nên có chút lạ lùng.

Sau ngày đó, thỉnh thoảng tôi sẽ thấy Tiêu Nhiên nghe điện thoại sau lưng minh.

May mắn chính là, mặc kệ hắn vụng trộm với Phương Di chu toàn như thế nào, một lần hắn cũng không đi ra ngoài.

Nhưng đó không phải là điều tốt.

Tôi cũng hiểu rõ hắn, từ tâm trạng ngày càng bắt đầu trở nên phiền não bất an của hắn, xem ra Phương Di và Nhất Nhất ở rất nhiều góc độ vẫn ảnh hưởng đến hắn như cũ.

Và họ đã mang theo hắn, dần dần rời khỏi nhà tôi.

5

Cho đến ngày đó, tôi nhận điện thoại của Phương Di.

Thật ra, tôi không ngạc nhiên chút nào, mọi chuyện dù sao cũng phải kết thúc.

Chỉ là tôi không ngờ, sắc mặt Phương Di lại kém như .

Hóa ra cuộc điện thoại của Phương Di vài ngày trước thực sự không phải là không có lý do hay để bao biện mà thực sự đã quá tuyệt vọng.

Không giống với tôi, lúc ta chuyển từ năm nhất sang lớp chúng tôi, vẫn ngây thơ đáng , khiến người ta rất thích.

Không giống với tôi, thích tự mình mọi việc.

Phương Di thấy liền rơi lệ.

Cô ta với tôi rằng ta rất tiếc cho tôi.

Cô ta cũng với tôi rằng ta không ở đây để hoại gia đình tôi.

Cô ta chỉ cần một đứa con.

Tôi có chút mê mang, cũng có chút không hiểu.

Cho đến khi Phương Di : “Như Nguyện, Nhất Nhất chẩn đoán bị bệnh bạch cầu, cần m.á.u cuống rốn mới có thể sống.”

Bùm!

Đầu óc tôi kêu vo vo.

Phương Di còn cái gì nữa, tôi cũng nghe không rõ.

Điều duy nhất tôi có thể nhận thức là thông điệp: Một đứa của Tiêu Nhiên, tôi đã biết. Đứa bé hiện tại Phương Di mang trong bụng cũng là con của Tiêu Nhiên.

Nhưng mà…

Rõ ràng hắn đã với tôi là không phải, hắn vĩnh viễn sẽ không phản bội tôi, sẽ không phản bội cuộc hôn nhân của chúng tôi.

Tôi lảo đảo đi ra khỏi phòng bệnh, va phải ai đó ở đối diện tôi cũng không biết.

Con bé ngã sấp xuống đất, lại giống như một viên đạn pháo nhỏ điên cuồng b.ắ.n lên, nó khóc lóc, dùng bàn tay và đôi chân nhỏ bé đánh đá tôi: “Là do người đàn bà hư hỏng này! Bà cướp đi ba của Nhất Nhất! Bà cướp đi chồng của mẹ tôi!”

Rõ ràng là đứa nhỏ, rõ ràng rất xinh đẹp, rõ ràng rất đáng , lúc lại có bộ mặt đáng ghét như .

Tôi không biết mình đã lấy lại bình tĩnh lại như thế nào, từ trong hư không nghe thanh âm lạnh lùng gần như tàn khốc của mình: “Cháu mới là đứa trẻ hư hỏng, cháu không có tư cách gọi Tiêu Nhiên là ba. Bởi vì trên thế giới này, chỉ có đứa trẻ trong bụng , mới có tư cách gọi Tiêu Nhiên là ba! Cháu… Cháu thứ gì cũng không phải.”

6

Ngày đó, tôi không biết mình sao về đến nhà. Trong đầu tôi là một mớ hỗn độn, căn bản là không rõ ràng đầu mối.

Nhưng Tiêu Nhiên rất nhanh cho tôi một đòn cảnh cáo, để cho tôi hoàn toàn tỉnh táo: “Hà Như Nguyện, em có biết bản thân mình cái gì hay không? Chẳng qua chỉ là một đứa bé, nó còn bị bệnh bạch cầu, Tại sao em lại kích thích con bé như !”

Tiêu Nhiên hổn hển quở trách tôi bắt nạt một đứa trẻ, lại quên mất, sai lầm ban đầu chưa bao giờ là tôi.

“Vậy còn ? Anh đã sẽ không phản bội cuộc hôn nhân của chúng ta, lại để Phương Di mang thai lần nữa.”

Giọng của Tiêu Nhiên im bặt, ngay khi tôi cho rằng hắn sẽ không giải thích nữa, hắn lại lên tiếng: “Tất cả là vì để cứu Nhất Nhất thôi.”

Tiêu Nhiên tôi, trong ánh mắt vô cùng thất vọng: “Đứa bé kia, là thụ tinh ống nghiệm, căn bản không chạm vào Phương Di!”

Thì ra, ở trong lòng hắn không chung đụng mà sinh ra đứa nhỏ, thì không tính là phản bội và ngoại ?

Từ khi nào, tam quan của Tiêu Nhiên lại thành ra là như .

Cơ thể không ngoại , cho nên không tính là ngoại .

Không có dối trá, chỉ có che giấu, tức là không lừa dối.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...