Tôi và Tiêu Nhiên kết hôn đã bảy năm, là cặp vợ chồng mẫu mực nổi tiếng trong giới.
Cho đến khi phát hiện mình có thai, tôi gặp hắn ở bệnh viện.
Hắn cẩn trọng ở bên người trong mộng cũng đang mang thai.
Bên cạnh còn có một bé gọi hắn: “Ba ơi.”
1
Tiêu Nhiên ở bên cạnh người trong mộng đang mang thai, trên mặt mang theo sự dịu dàng mà đã rất lâu tôi không thấy.
Nhìn thấy tôi, đầu tiên hắn sửng sốt, vẻ mặt có hơi chột dạ.
Cho dù tôi không phải là kẻ đương mù quáng, vì sự chột dạ này của hắn mà cảm giác không thoải mái.
Chuyện của Tiêu Nhiên và Phương Di, thật ra tôi đã biết từ rất lâu rồi.
Thậm chí tôi còn là nhân chứng cho oanh oanh liệt liệt của bọn họ. Chứng kiến niềm vui khi của Tiêu Nhiên, cũng chứng kiến sự chán chường sau khi thất của hắn, tôi hiểu, Tiêu Nhiên sẽ không bao giờ những khác như Phương Di nữa.
Tôi và hắn là học từ cấp hai, bắt đầu từ đại học đã cùng nhau dựng sự nghiệp, dần dần trở thành cộng sự tốt hợp tác khăng khít với nhau.
Sau đó, chúng tôi dần nảy sinh cảm, rồi lựa chọn kết hôn, rất nhiều người còn lấy chuyện cũ ra trêu ghẹo, bảo Tiêu Nhiên là “Phải lòng thân”.
Chỉ có mình tôi biết, Tiêu Nhiên đối với tôi không phải là , ít nhất không phải là đương nồng nhiệt thuần túy như đối với Phương Di. Hắn đối với tôi, giống như là chăm sóc và che chở cho bè và người nhà. Hắn đối với tôi, là trách nhiệm và trung thành.
Cho nên, tôi chưa bao giờ nghĩ hắn sẽ phản bội cuộc hôn nhân của chúng tôi.
Cho nên, khi Tiêu Nhiên giải thích rằng Phương Di mới về nước, bên cạnh không có người thân, hơn nữa sau khi mang thai không ai chăm sóc, lúc đầu tôi cũng tin tưởng và thoải mái.
Cho đến bên cạnh hắn xuất hiện thêm một bé sáu bảy tuổi xinh đẹp, ôm ống quần của hắn, rụt rè gọi: “Ba, ba muốn đi sao?”
2
Trong mắt người ngoài, tôi và Tiêu Nhiên kết hôn đã bảy năm, khuyết điểm duy nhất là không có con.
Nhưng trên thực tế, chúng tôi đã bàn bạc với hắn. Cả hai đều không cảm thấy con cái không phải là điều tất yếu của hôn nhân, mà là trung thành và trách nhiệm.
Chỉ là thời gian dài, lời đồn đãi nhảm nhí này chung quy cũng ra phiền toái, tôi thậm chí cũng bắt đầu tìm phương thuốc cổ truyền chờ mong một đứa con đáng .
Nhưng tôi không ngờ, thế mà Tiêu Nhiên đã sớm có một đứa bé, không phải với tôi.
Về đến nhà, bụng tôi cảm thấy ớn lạnh liên tục.
Tiêu Nhiên ôm tôi, thì thào xin lỗi tôi: “Thật xin lỗi, ban đầu thật sự không biết Nhất Nhất là con . Lúc đó ấy bị cha ấy ép trở về Mỹ, cho rằng mọi chuyện đã chấm dứt. Nhưng thật sự không ngờ, lúc ấy ấy đã mang thai.”
Tiêu Nhiên ra ngọn nguồn, rằng hắn không hề phản bội cuộc hôn nhân của chúng tôi, rằng tôi không nên trách móc hắn.
Tuy nhiên, đứng trên nền tảng đạo đức chuẩn mực để đanh giá người khác, vì mọi chuyện chưa xảy ra với nên không thể đồng cảm với họ.
“Nhưng mà, đứa bé đã tồn tại.”
Còn ở một nơi mà tôi không biết, tồn tại bảy năm.
“A Nguyện, hãy tin . Đứa bé này sẽ không mang đến cho chúng ta bất cứ vấn đề gì. Hiện giờ chỉ là nó bị bệnh, chờ khỏi bệnh sẽ quay về Mỹ.”
“Vậy sao?”
Tôi Tiêu Nhiên trước mặt.
Chúng tôi đã biết nhau nhiều năm rồi. Trong suốt những năm qua, chúng tôi đã điều hành gia đình và công ty với sự tôn trọng và trung thực. Nhưng hôm nay, niềm tin này bắt đầu lung lay sắp đổ trong đầu tôi.
Hôm đó, cuối cùng tôi hỏi Tiêu Nhiên: “Chuyện đứa nhỏ, biết từ khi nào?”
Tiêu Nhiên không trả lời.
Khoảnh khắc đó, thấy hắn muốn lại thôi, lòng tôi như rơi vào hầm băng lạnh lẽo.
Hắn không trả lời, bởi vì từ lúc kết hôn hắn đã hứa với tôi, cuộc đời này sẽ không dối gạt tôi.
Đúng , hắn không dối để gạt tôi mà hắn lựa chọn cách che giấu.
Giấu diếm rằng nhiều năm trước, hắn đã biết sự thật hắn có một đứa con.
3
Sau ngày đó, tâm trạng và tinh thần của tôi trở nên tồi tệ.
Tôi thậm chí còn quên, mục đích ban đầu của mình khi đến bệnh viện là vì phát hiện đang mang thai.
Nhưng chuyện cho tới bây giờ, tôi bắt đầu miên mang suy nghĩ.
Đứa bé này tới có đúng lúc không?
Hoặc, nó nên đi tới thế giới này không?
Tôi và Tiêu Nhiên chiến tranh lạnh mấy ngày. Đây là điều chưa từng xuất hiện trước đây trong cuộc hôn nhân của chúng tôi.
Tiêu Nhiên dần dần trở nên lo lắng, cuối cùng hắn thậm chí chán chường quỳ gối trước mặt tôi, cầu xin tôi tha thứ cho hắn: “A Nguyện, dù sao thì Nhất Nhất cũng đã sinh ra, không có cách nào thay đổi sự thật này. Nhưng hứa với em, sau này sẽ không gặp lại Phương Di, cũng sẽ không gặp lại Nhất Nhất.”
Hắn vứt bỏ ý thức trách nhiệm cơ bản nhất của một người đàn ông, chỉ muốn đổi lấy sự tha thứ của tôi.
Chúng tôi chung quy cũng đã quen biết nhau hơn mười năm, không có cảm là giả. Tôi biết đây là ngõ cụt, không có con đường nào khác. Huống chi hắn đúng là Tiêu Nhiên đã che chở cho tôi nhiều năm, cũng là cha của đứa nhỏ trong bụng tôi.
Trong thế giới của người trưởng thành, gì có nơi nào vừa lòng đẹp ý như , chẳng qua là hết lần này đến lần khác thỏa hiệp mà thôi.
Sau ngày đó, Tiêu Nhiên đối xử với tôi rất tốt.
Hắn không phải là người đàn ông am hiểu dỗ dành vợ, sau ngày đó lại thường xuyên hỏi han ân cần với tôi. Thậm chí tôi còn tìm thấy ở trên mặt hắn sự cẩn thận và che chở trước kia dành cho Phương Di.
Có lẽ tôi phải trở nên vui vẻ, nhiều năm cảm vợ chồng, cuối cùng cũng đạt đến ngưỡng cầm sắt hòa minh* mà tôi mong muốn.
*(Cầm sắt hoà minh là thành ngữ Trung Quốc dùng để chỉ sự hoà hợp giữa tiếng đàn cầm và đàn sắt, là hình ảnh ẩn dụ mối quan hệ vợ chồng tốt đẹp. Trong văn học Việt Nam, chúng ta thường có câu chúc phúc trong ngày cưới là “Loan phụng hoà minh – Sắt cầm hảo hiệp”)
Nhưng tôi lại không vui vẻ như tưởng tượng. Thậm chí không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, tôi không cho Tiêu Nhiên biết chuyện tôi mang thai.
Có lẽ, từ khoảnh khắc thấy Phương Di, chúng tôi đều tự lựa chọn giấu giếm một ít chuyện, thể hiện cuộc hôn nhân của chúng tôi đã đến bước đường tan vỡ.
Tiêu Nhiên không biết tôi giấu giếm hắn, phần lớn thời gian, tinh lực của hắn đặt cẩn thận từng li từng tí để chữa lành quan hệ vợ chồng của chúng tôi.
Thời gian, thật giống như trở lại giai đoạn trước khi Phương Di trở về. Từng giọt nhỏ, không nóng không lạnh, ổn định.
Cho đến đêm hôm đó, tôi bừng tỉnh từ trong ác mộng, xoay người phát hiện không thấy Tiêu Nhiên. Cuối cùng, tôi nghe thấy tiếng hắn ở ban công: “Xin lỗi, thật sự không thể đến. Bây giờ đã kết hôn. Tuy rằng không ấy, ấy là vợ , những năm gần đây người ở bên cạnh , vẫn luôn là ấy. Em không nên như … Lúc trước em đã đồng ý với , việc này vĩnh viễn không thể để cho ấy biết. Anh gọi cấp cứu cho em. Em nghỉ ngơi cho tốt, rảnh… sẽ đến thăm em.”
Bạn thấy sao?