Ngày ly hôn, Lâm Tiểu Đan cũng có mặt.
Một tay ta ôm bụng, tay còn lại nắm chặt tay Thẩm Thiếu Trạch, cứ như sợ tôi sẽ giật ta đi mất.
Khi cầm tờ giấy ly hôn, ta thở phào nhẹ nhõm thấy rõ.
Lợi dụng lúc Thẩm Thiếu Trạch không có ở đó, ta lập tức đến trước mặt tôi khiêu khích:
“Chị mà cũng vợ đại gia thương giới bao năm, đúng là tổ tiên phù hộ. Nhưng mà… chị cũng đáng thương thật, kết hôn bao nhiêu năm, bụng chẳng có chút tĩnh nào.”
“Cố Diệc Dao, nhớ lấy: với cái dáng vẻ nghèo hèn này của chị, bảo là vợ cũ của chồng tôi tôi còn thấy buồn nôn.
Sau này nếu chị sống không nổi, cũng đừng đến phiền chúng tôi.
Bằng không, tôi có cả vạn cách khiến chị sống không bằng chết!”
Tôi lập tức đưa tay túm lấy tóc ta, khiến ta đau đến hét lên thảm thiết.
Tôi ghé sát tai, mỉm nhỏ:
“Lâm Tiểu Đan, còn nhớ phòng 8801 khách sạn Thành Hoa không?”
Cô ta lập tức sững người, mặt trắng bệch, hoảng hốt đến cực độ.
Tôi hài lòng sắc mặt của ta, giúp ta vuốt lại mớ tóc rối, tiếp tục:
“Tôi phải cảm ơn đấy, nếu không có , tôi đâu dễ gì ly hôn … Tôi không độc ác như , chắc chắn sẽ không ra chuyện đó để ép đến chết.”
Dù sao, tôi chỉ muốn sống không bằng chết.
Tôi và Thẩm Thiếu Trạch cùng ngày đã tuyên bố ly hôn trên Weibo.
Hashtag #ThẩmThiếuTrạch ly hôn quan hệ mờ ám với thư ký còn lên cả top tìm kiếm. Nhưng ta chẳng mấy bận tâm.
Anh ta là ngôi sao sáng chói trong giới thương trường, loại scandal này chẳng thể tổn gì.
Phía sau ta là những thế lực tài chính sẵn sàng ra tay tẩy trắng. Thời gian trôi qua công chúng rồi cũng sẽ lại tung hô ta mà thôi.
Trước đây, sau lưng ta, tôi đã bảo ba mình mở một công ty đầu tư, chỉ nhận duy nhất một khách hàng — chính là ta.
Dưới sự điều phối và chiến lược của tôi, từng bước từng bước đẩy ta lên đỉnh cao, trở thành “doanh nhân vàng” trong mắt thiên hạ.
Rất nhiều dự án cho ta tham gia, đều là nể mặt Tập đoàn nhà họ Lý.
Đó là trao đổi lợi ích. Nhưng để giữ thể diện cho ta, tôi chưa từng hé nửa lời.
Thẩm Thiếu Trạch luôn tưởng rằng các doanh nghiệp nổi tiếng thực sự coi trọng ta — một gương mặt mới đầy tiềm năng. Anh ta nghĩ đó là vì năng lực của mình.
Tôi tuy cam chịu không hề ngu ngốc.
Trước đây tôi đã từng nhắc ta: Mua xe mua nhà dưới danh nghĩa công ty có thể khấu trừ thuế, chi phí bảo hiểm cũng có thể hoàn, tiết kiệm một khoản không nhỏ.
Vì , gần như toàn bộ tài sản đứng tên Thẩm Thiếu Trạch… đều mua dưới danh nghĩa công ty.
Mà công ty đó — là của tôi.
Sau khi ly hôn, ba tôi vì muốn rèn luyện tôi, đã giao toàn quyền điều hành công ty đầu tư lại cho tôi.
Tôi gác lại đau khổ, chính thức bước vào chiến trường.
Công ty vẫn luôn trong trạng thua lỗ, dù sao cũng là một công ty lớn, từ đầu đến cuối chỉ để nâng đỡ một mình Thẩm Thiếu Trạch.
Trong phòng họp, khi tôi đang trình bày kế hoạch dự án với các cổ đông, cửa đột ngột bị đá văng.
Lâm Tiểu Đan dẫn theo một nhóm người xông thẳng vào:
“Cố Diệc Dao! Cô đúng là âm hồn bất tán! Các vị tổng giám đốc, mau đuổi ta đi! Đuổi ngay lập tức!”
Cô ta giơ ngón tay chỉ vào tôi, như thể tôi chỉ là một kẻ không liên quan lẻn vào đây.
Cả phòng họp lập tức lặng ngắt như tờ vì quá kinh ngạc — bởi lẽ, ta chỉ là thư ký đời sống của Thẩm Thiếu Trạch, thậm chí còn không có tư cách đặt chân lên tầng này, mà lại dám ngông cuồng xông vào, ngang nhiên đòi đuổi tôi.
Trợ lý đặc biệt Vương cau mày: “Cô này, có biết mình đang cái gì không?”
“Trợ lý!” Lâm Tiểu Đan càng thêm hống hách, chỉ tay vào mặt tôi:
“Người phụ nữ này là vợ cũ của Thẩm Thiếu Trạch, ta đến công ty chắc chắn có mưu đồ xấu! Dù tôi chỉ là thư ký đời sống, tôi đang mang thai con của tổng tài, tôi là vợ tương lai của ấy! Tôi có quyền cầu đuổi việc ta, thậm chí khiến ta không thể ngóc đầu dậy trong ngành này! Nếu không nghe, hậu quả tự chịu!”
Cô ta một tay đỡ lưng, tay kia xoa bụng, mặt mày rạng rỡ đắc ý. Mọi ánh đều đổ dồn về phía tôi. Không thấy ai đáp lời, ta lại tiếp tục vênh váo:
“Cả cái công ty này là dựa vào Thiếu Trạch kiếm tiền mà có, tôi gì thì chính là như ! Mau đuổi ta đi!”
Các cổ đông đưa mắt nhau, sự bất mãn hiện rõ trên mặt.
Thế , họ đều biết rằng công ty này quả thật là lập ra để nâng đỡ Thẩm Thiếu Trạch, nên không ai dám tùy tiện lên tiếng.
“Ồ? Dựa vào Thẩm Thiếu Trạch?” Tôi bình thản tựa lưng vào ghế, giọng điềm nhiên,
“Trợ lý Vương, gọi Thẩm Thiếu Trạch tới đây.”
Thẩm Thiếu Trạch bước vào, thấy tôi thì trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc:
“Cố Diệc Dao, chúng ta đã ly hôn rồi! Cô đến công ty tôi gì?!” Anh ta gắt lên.
Tôi bình tĩnh ta: “Tôi chỉ đang việc thôi. Gọi đến là để thông báo: công ty sẽ hủy hợp đồng và sa thải . Nếu không có ý kiến gì, xin mời ký tên.”
Thẩm Thiếu Trạch sững sờ, lập tức nổi giận: “Công ty không có quyền đơn phương chấm dứt hợp đồng!”
Lâm Tiểu Đan như hóa điên, gào lên như mụ đàn bà chợ búa: “Các người trong ban lãnh đạo bị điên à?! Lại đi nghe lời một con nhân viên mới vào công ty!”
Các cổ đông hai người họ như thể đang kẻ ngốc.
Tôi khẽ : “Công ty đúng là không thể đơn phương hủy hợp đồng… Thẩm Thiếu Trạch, là tự tay vỡ hợp đồng trước.”
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?