Nực thay, cái danh phận đó là do tôi dùng quan hệ và sức lực của mình tạo ra cho ta!
Tôi ta, giọng lạnh như băng:
“Tôi không cần bố thí. Chúng ta ly hôn! Tôi sẽ cho biết thế nào là trắng tay!”
2.
Thẩm Thiếu Trạch sững người, sau đó bật lạnh:
“Được thôi! Ly thì ly! Nhưng tiền đều là tôi kiếm , phải ra đi tay trắng!”
Lâm Tiểu Đan ánh mắt sáng rỡ, vui mừng.
Tôi ta tuyệt như thế, lòng chỉ càng thêm lạnh lẽo và phẫn nộ. Không thèm để tâm đến ánh mắt thương hay nhạo xung quanh, tôi quay người rời đi.
Ra khỏi sảnh, tôi lập tức gọi cho thư ký của ba tôi:
“Thư ký Vương, rút hết mọi nguồn lực và dự án mà tập đoàn đã đầu tư vào Thẩm Thiếu Trạch.”
Mấy ngày sau, Thẩm Thiếu Trạch vẫn chưa về nhà.
Tôi đành cầm theo đơn ly hôn đến gặp ta.
Anh ta im lặng một lúc, rồi bật nhạt.
Chỉ liếc sơ hai cái, ta đã ném bản thỏa thuận lên bàn, ngước mắt tôi, giọng uể oải đầy giễu cợt:
“Cố Diệc Dao, thật dám đòi ly hôn với tôi à? Cô định dùng nó để uy hiếp tôi sao?”
“Cô ăn của tôi, ở nhà tôi, tôi nuôi bao nhiêu năm, giờ đã già, nhan sắc tàn phai, ngoài tôi ra ai còn muốn nữa?”
Đột nhiên, ta kéo mạnh tôi ngã xuống ghế sofa, đè tôi dưới thân, hung hãn bóp cằm tôi:
“Cố Diệc Dao, sao dám đối xử với tôi như ?”
“Cô dám à? Cô nỡ lòng nào? Mấy lời từng hứa đều không tính nữa đúng không?”
Có lẽ vì suốt bao năm qua tôi nhẫn nhịn quá nhiều…
Đến mức tất cả mọi người đều tưởng tôi Thẩm Thiếu Trạch đến điên cuồng – kể cả chính tôi.
Nhưng khi tỉnh ngộ rồi mới nhận ra, Thẩm Thiếu Trạch… cũng chỉ là một gã đàn ông tầm thường.
Tôi ngẩng đầu khuôn mặt ta, khẽ vuốt qua hàng lông mày, ánh mắt ta.
Bình tĩnh ghé sát tai ta, nhỏ:
“Thẩm Thiếu Trạch, ngày xưa thấy còn chút bảnh trai.”
“Nhưng từng ấy năm rồi, tôi chán ngấy rồi.”
Anh ta bỗng buông tôi ra, ánh mắt hoảng loạn, có chút bối rối.
Tôi lấy khăn giấy lau sạch những nơi ta chạm vào người mình, lạnh nhạt:
“Giữa chúng ta vốn chỉ là một cuộc giao dịch. Bây giờ tôi chán rồi, giao dịch kết thúc.”
Tôi chưa xong, Thẩm Thiếu Trạch đã cắt ngang:
“Hừ, mà cũng đòi chuyện sòng phẳng với tôi à?”
“Chỉ vì cứu mẹ tôi, tôi mới đồng ý ở bên , nhẫn nhịn mười hai năm, mà giờ dám đòi ly hôn?!”
Nói rồi, ta giơ tay định bóp mặt tôi, nghiến răng uy hiếp:
“Muốn ly hôn? Đừng mơ!”
Tôi khẩy.
Thẩm Thiếu Trạch luôn cho rằng số tiền tôi bỏ ra chữa bệnh cho mẹ ta là dơ bẩn.
“Thẩm Thiếu Trạch, đúng là lòng dạ bẩn thì đâu cũng thấy bẩn.”
Tôi thẳng vào mắt ta:
“Tôi muốn ly hôn. Lâm Tiểu Đan đang mang thai con , đã ba tháng rồi.”
“Tôi thật sự muốn biết, lấy đâu ra cái tư cách đứng đây mà khinh thường tôi không sạch sẽ?”
Vừa , tôi thuận tay lấy tờ kết quả khám thai ném thẳng vào mặt ta.
Sắc mặt Thẩm Thiếu Trạch lập tức tái nhợt, trong ánh mắt thoáng qua một tia hoảng loạn.
Nhưng ngay giây sau, ta liền hung hăng chất vấn tôi:
“Cố Diệc Dao! Anh là chồng em, không ngờ em lại hẹp hòi đến mức đi điều tra ? Em không hề có chút tin tưởng nào với sao?”
“Anh ra ngoài gieo giống rồi, còn bày đặt mấy lời vớ vẩn đó à?”
Tôi bị chọc tức đến bật :
“Tôi chưa từng điều tra , đó là món quà nhỏ của tự tay gửi cho tôi đấy.”
Thẩm Thiếu Trạch đang định gì đó thì Lâm Tiểu Đan đẩy cửa bước vào.
Cô ta khóc lóc :
“Tất cả là lỗi của em, đứa trẻ này vốn không nên đến với thế giới này. Em sẽ lập tức đến bệnh viện bỏ…”
Nói rồi như không còn sức lực, ngã người ra sau.
Thẩm Thiếu Trạch vội bước tới đỡ ta, ôm chặt trong lòng:
“Cố Diệc Dao, em đừng vô lý nữa. Không ai muốn tranh vị trí vợ với em cả, đây là con của …”
Đã đến nước này mà ta vẫn còn giả vờ hồ đồ.
Tôi quay đầu đi thẳng ra cửa:
“Chúng ta đều là người lớn rồi, tự giữ lấy chút thể diện. Ký đơn ly hôn cho sớm.
Anh cũng không muốn chuyện ngoại bị cả thành phố biết chứ, Thẩm Thiếu Trạch.”
Trên thỏa thuận ly hôn, tôi không đòi hỏi nhiều tài sản.
Bởi vì, so với việc nhận chút bố thí từ ta, tôi càng muốn tận mắt thấy mất đi tất cả những gì từng có.
Vì đứa con, Lâm Tiểu Đan đã thuận lợi leo lên vị trí mới. Thẩm Thiếu Trạch đồng ý ly hôn với tôi.
Bạn thấy sao?