Trong những năm tháng vất vả dựng nghiệp, tôi luôn ở bên không rời.
Vì giúp xã giao, tôi hết lần này đến lần khác thay uống rượu, nửa đêm nôn mửa đến trời đất quay cuồng, thậm chí từng bị xuất huyết dạ dày, phải nhập viện cấp cứu.
Khi đó, nắm tay tôi, xót xa :
“Diệc Dao, chúng ta kết hôn đi. Anh nhất định sẽ thành công, cho dù không thể em, cũng tuyệt đối không bao giờ em tổn thương.”
Giờ đã mười hai năm trôi qua chúng tôi ít gặp nhiều xa, mỗi lần gặp lại, dành cho tôi… chỉ còn lại chán ghét.
Những lời lẽ độc địa không đếm xuể như những mũi dao sắc nhọn, đâm thẳng vào tim tôi, đau đến nghẹt thở.
Tờ kết quả khám thai của Lâm Tiểu Đan chính là nhát dao chí mạng nhất, đâm xuyên trái tim tôi – một trái tim đã vì mà đầy rẫy vết thương.
Tôi rưng rưng nước mắt mà vẫn bật , nhắn tin lại cho ta: “Thẩm Thiếu Trạch, chúng ta ly hôn đi.”
Sáng sớm hôm sau, ta vẫn không trả lời tin nhắn của tôi, tôi bắt đầu nghi ngờ liệu ta có thèm đọc tin của tôi hay không.
Còn Lâm Tiểu Đan lại tiếp tục cập nhật trạng thái trên mạng xã hội.
Cô ta búi tóc cao, để lộ chiếc cổ thon dài, khoác lên mình bộ lễ phục màu đen may đo riêng, nơi cổ đeo một sợi dây chuyền trông vô cùng quen mắt — đó chính là dây chuyền ngọc lục bảo, món gia truyền duy nhất mẹ tôi để lại cho tôi.
Trong lòng bỗng dâng lên cảm giác hoảng loạn, tôi vội vàng mở két sắt kiểm tra.
Quả nhiên, dây chuyền ngọc lục bảo đã biến mất.
Toàn thân tôi lạnh buốt. Mật mã két sắt ngoài tôi ra, chỉ có Thẩm Thiếu Trạch biết.
Tôi cầm lấy chìa khóa xe, lập tức lao đến buổi tiệc thương mại diễn ra tối nay.
Khi tôi đến nơi, Thẩm Thiếu Trạch đang trò chuyện với các doanh nhân danh tiếng xung quanh, hoàn toàn không ý đến sự có mặt của tôi.
Chỉ có Lâm Tiểu Đan trông thấy. Cô ta rảo bước đến, vẻ mặt đắc ý, đưa tay vuốt ve sợi dây chuyền ngọc trên cổ:
“Chị Diệc Dao, sao chị lại xuất hiện với bộ dạng đầu bù tóc rối thế này, trông chẳng khác gì một bà vợ già nua xuống sắc.”
Cô ta khinh khỉnh ,
“Chị thật chẳng có gì hơn em, chỉ là quen Thiếu Trạch sớm vài năm, nên mới vợ ấy.
Còn bây giờ, chị chẳng qua chỉ là một bà già vừa xấu vừa quê mùa. Chị còn mặt mũi đến dự tiệc sang trọng thế này sao? Mau đi đi, kẻo bị chụp hình thì mất mặt lắm.”
Tôi ta khoe khoang sợi dây chuyền của mình, lửa giận bốc lên tận đỉnh đầu. Tôi không kìm , vung tay tát mạnh một cái:
“Dây chuyền của tôi, trả lại ngay cho tôi!”
“Á!” Lâm Tiểu Đan hét lên, ôm mặt, giả vờ ngã nhào ra đất.
Thẩm Thiếu Trạch thấy Lâm Tiểu Đan bị thương qua đám đông liền lập tức chạy tới, vội vã ôm lấy ta vào lòng, ánh mắt lạnh lẽo tôi:
“Cố Diệc Dao, em điên rồi sao? Ai cho phép em đánh ấy?!”
Tôi thẳng vào ta, lạnh lùng mở miệng:
“Cô ta chọc giận tôi, đáng bị đánh! Thẩm Thiếu Trạch, dây chuyền mẹ tôi để lại, sao lại ở trên cổ ta?”
Lâm Tiểu Đan ra vẻ uất ức:
“Là do em sai… Em cứ tìm mãi mà không có sợi dây chuyền nào hợp với chiếc váy này. Nghe chị Diệc Dao có một sợi ngọc lục bảo, Thiếu Trạch bảo rất hợp với em, nên… ấy mang tới cho em luôn…”
Tôi không thể tin nổi vào tai mình, Thẩm Thiếu Trạch mà đau đến không thở nổi:
“Anh lấy di vật của mẹ tôi… để lấy lòng ta?”
Dù tối qua tôi đã biết ngoại , thậm chí còn có con với người khác, tôi chưa bao giờ nghĩ có thể chuyện vô sỉ đến mức này.
Bà nội từng dặn tôi không để lộ thân thế, tôi đã kể với rằng mẹ tôi đã vì bảo vệ tôi mà qua đời.
Vậy mà lại đem kỷ vật duy nhất mẹ để lại cho tôi… tặng cho người phụ nữ khác?
Thẩm Thiếu Trạch ôm chặt Lâm Tiểu Đan, đầy vẻ xót xa, gằn giọng quát:
“Cái dây chuyền đó thì quý giá gì chứ? Đã bước vào nhà tôi, thì đều là đồ của tôi. Tôi muốn cho ai đeo là quyền của tôi, còn cần xin phép em à?”
“Cố Diệc Dao, em ăn của tôi, ở nhà tôi, sống dựa vào tôi nuôi… còn dám chất vấn tôi?”
Anh ta chưa hết câu, tôi đã giáng cho một cái tát thật mạnh.
Thẩm Thiếu Trạch không né, cái tát ấy nện thẳng vào mặt.
Lâm Tiểu Đan hét lên một tiếng, vội vàng che chắn cho ta:
“Chị bị điên à?! Vì một sợi dây chuyền rách nát mà đánh người? Anh ấy là nhân vật lớn trong giới thương trường đấy! Chị có biết gương mặt ấy quý giá cỡ nào không?”
“Chị định bôi tro trát trấu đến bao giờ nữa đây?!”
Thẩm Thiếu Trạch giật phăng sợi dây chuyền ngọc lục bảo trên cổ Lâm Tiểu Đan, ném mạnh về phía tôi:
“Trả cho cái hạt thủy tinh rẻ rúng mẹ để lại đây! Nếu không phải Tiểu Đan thích, tưởng tôi thèm cầm à?”
“Cầm lấy dây chuyền của rồi cút đi cho khuất mắt tôi!”
Dây chuyền ngọc lục bảo rơi xuống đất, những viên đá quý văng tung tóe khắp nơi.
Nhìn viên ngọc chính ở giữa vỡ nát, tôi như thấy cảm giữa chúng tôi cũng tan tành như thế, không thể nào hàn gắn.
Tôi cuối cùng cũng sụp đổ, hoàn toàn tuyệt vọng, liền vớ lấy chiếc đĩa ném thẳng về phía ta:
“Thẩm Thiếu Trạch, đúng là đồ khốn nạn!”
Bảo vệ lập tức ập đến giữ chặt tôi lại, Thẩm Thiếu Trạch càng thêm tức giận, quát lớn:
“Cố Diệc Dao, giờ tôi có tiền có thế, vẫn để bà Thẩm mà không biết điều à?!”
Bạn thấy sao?