Anh ta tiếp tục biện hộ:
“Anh tặng nhẫn cho ấy vì ấy đã ở bên nhiều năm, cùng từ khi còn vô danh đến lúc công thành danh toại. Anh cảm ơn ấy, chẳng lẽ sai sao?”
Tôi ta, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt, đau đớn như bị tát mạnh vào mặt. Tôi không kìm mà :
“Thẩm Thiếu Trạch, ta mới thư ký cho ba năm, còn tôi là người vợ đồng hành với suốt mười hai năm! Vậy mà lại dùng tiền của chúng ta mua cho ta chiếc nhẫn đó như phần thưởng.”
Mười hai năm vợ chồng, mà không hiểu điều tôi để tâm không phải là con chó, cũng không phải chiếc nhẫn, mà là thái độ của dành cho tôi.
Thẩm Thiếu Trạch tức đến đỏ bừng cả mặt, gằn giọng mắng:
“Sao em lại trở nên tính toán như ? Người ta có tiền rồi là liền biến chất. Em là bà nội trợ, tặng nhẫn để đeo cho ai ngắm?”
Nói xong liền vung tay đầy khó chịu:
“Không muốn nữa! Nếu còn tiếp tục vô lý như , thì đừng sống với nhau nữa!”
Đúng lúc đó, điện thoại ta reo lên.
Sắc mặt ta lập tức thay đổi, không còn chút giận dữ nào, giọng dịu dàng khi nghe máy:
“Tiểu Đan, sao ? Đừng lo, đang ở công ty, xong việc đến ngay.”
Cúp máy xong, ta quay lại tôi, trong mắt tràn đầy chán ghét:
“Em về trước đi, còn có việc.”
Tôi bóng lưng ta rời đi, cuối cùng cũng hiểu ra — thì ra mười hai năm gắn bó này, trong mắt chỉ là “vô lý sự”.
“Tiểu Đan, sao ?”
Điện thoại bên kia vang lên tiếng khóc nghẹn ngào của Lâm Tiểu Đan:
“Thiếu Trạch ca, em bị tai nạn… bụng đau quá… em sợ lắm…”
“Được, em chờ , đến ngay!”
Sắc mặt Thẩm Thiếu Trạch đầy lo lắng, chẳng thêm lời nào, vội vã lao ra khỏi nhà.
Ngay giây tiếp theo, điện thoại tôi nhận một tin nhắn từ số lạ.
Là bảng kết quả kiểm tra thai ba tháng của Lâm Tiểu Đan, bên dưới còn ân cần đính kèm một dòng chữ thích…
“Đây là đứa con đầu tiên của bọn em. Thiếu Trạch ca vì muốn thưởng cho em mà đã tặng em một chiếc nhẫn sapphire hạng nhất, còn mua cả biệt thự riêng nữa.”
“Chị à, tối nay Thiếu Trạch ca là của em. Chị cứ ôm con chó đó mà tự mình mừng sinh nhật đi nhé.”
2
Đồng tử tôi lập tức giãn rộng, chằm chằm vào tờ kết quả khám thai kia, tim như bị một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng, cả người mềm nhũn ngã quỵ xuống đất.
Rất nhanh sau đó, tôi cũng nhận tin nhắn từ Thẩm Thiếu Trạch:
“Công ty có việc đột xuất, phải gặp đối tác, tối nay không về nhà .
Không cùng em mừng sinh nhật là nợ em, mai có hoạt thương mại, sẽ bù quà sau.”
Cuối tin còn đính kèm: “Đừng giận nữa, ngủ sớm đi.”
Tôi hai tin nhắn trong tay, bật chua xót và thê lương.
Tôi và Thẩm Thiếu Trạch là học đại học, tôi vừa gặp đã , còn thì hoàn toàn không để mắt đến tôi.
Anh lớn lên cùng mẹ, sống nương tựa vào nhau. Sau này mẹ mắc khối u não nghiêm trọng, phải nằm viện dài ngày, cần một khoản tiền lớn để điều trị.
Tôi thương , nên đã thay chi trả toàn bộ viện phí, còn liên hệ mời bác sĩ phẫu thuật thần kinh giỏi nhất nước đến chữa trị.
Ca mổ rất thành công.
Vì muốn giữ thể diện cho , tôi chỉ đó là tiền quỹ từ bè quyên góp.
Hồi đó rất túng thiếu, vẫn ngoan cố hỏi tôi:
“Cố Diệc Dao, em tất cả những điều này, rốt cuộc là vì cái gì?”
Tôi không giấu nổi lòng mình, vội vàng dâng ra một trái tim chân thành:
“Vì em thích .”
Anh trầm mặc một lúc lâu, nhíu chặt mày :
“Anh muốn trai em, sự nghiệp của mới bắt đầu, chỉ có thể lén lút đương, em không thấy tủi thân sao? Diệc Dao, em rất tốt… thật sự không thể cho em gì cả…”
Tình thời thiếu nữ thuần khiết mà rực cháy, chẳng sợ khó khăn trắc trở:
“Chỉ cần ở bên , dù khổ thế nào em cũng chịu .”
“Thẩm Thiếu Trạch, em sẽ giúp thực hiện ước mơ, cũng sẽ đợi đến khi từ từ em.
Anh có thể cho em một cơ hội không?”
Hôm đó hoàng hôn đỏ rực, chàng trai cúi đầu khẽ hôn lên má thiếu nữ:
“Được.”
Cứ thế, chúng tôi bắt đầu nhau.
Để giúp bước vào giới thương trường, tôi âm thầm dùng tài nguyên gia tộc, trải đường cho .
Nhờ một lần đầu tư thành công, trẻ tuổi đã nổi bật trong giới thương nhân, trở thành ngôi sao đang lên khiến ai nấy đều ngưỡng mộ.
Lúc đầu, dù cảm chưa sâu, vẫn còn biết tôn trọng, hiểu cho và quan tâm tôi.
Bạn thấy sao?