Tình Yêu Và Sự [...] – Chương 3

Cô ta đi giày cao gót, từ từ bước tới, trên mặt lấm tấm mồ hôi. Phía sau là Nhất Phàm đang kéo hai vali lớn nhỏ.

Cô ta với chúng tôi, “Xin lỗi mọi người, giày không tiện nên đi chậm một chút.”

Cũng khổ cho ta, đi giày cao gót leo núi.

Nhìn thấy tôi và Diễn Diễn, ánh mắt ta thoáng chút ngại ngùng, vẫn duy trì nụ đoan trang.

Tôi cũng lại ta, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên Nhất Phàm đầy mồ hôi.

Trong video ngắn, cậu bé luôn bận rộn, không rõ khuôn mặt. Chỉ biết là một đứa trẻ xinh xắn.

Nhưng giờ kỹ lại…

Tôi vội xua tan suy nghĩ trong đầu, chuyện không có bằng chứng, không thể tùy tiện suy đoán.

15

Mọi người đã đến đủ, chương trình chính thức bắt đầu.

Trong một tuần tới, chúng tôi sẽ sống dưới sự bao vây của máy quay.

Vì là ngày đầu tiên, đoàn phim không giao nhiệm vụ gì.

Sau khi phân chia nhà cửa, họ để chúng tôi tự do hoạt .

Ngôi nhà nhỏ nông thôn đổ nát, vì lâu không có người ở nên bốc mùi ẩm mốc.

Tôi mở cửa sổ thông gió, bắt đầu dọn dẹp vệ sinh.

Diễn Diễn nhảy nhót chạy đến, “Mẹ ơi, con giúp mẹ.”

Tôi với bé, “Được rồi con , chúng ta phân công nhé. Con xem có việc gì con có thể không.”

Cô bé quanh phòng, chọn lau bàn, đổ rác và dọn giường.

Đều là những việc bé có thể ở độ tuổi này.

Thùng rác cách xa một chút, tôi không yên tâm để bé đi một mình. Nên để bé tự xách túi rác, tôi đi cùng.

Không ngờ trên đường lại gặp Tô Linh và con trai.

16

Tô Linh đi theo sau Nhất Phàm cũng đang xách túi rác.

Nhìn thấy chúng tôi, ta sững lại, sau đó nở nụ .

“Hôm trước tôi còn nghe Ý Xuyên chị chăm chỉ, cầu con cái rất nghiêm khắc.”

“Không ngờ chị cũng chăm con kiểu ‘bỏ mặc’ , thật trùng hợp.”

Hàm ý của ta là tôi đang học theo ta.

Tôi nhíu mày, liếc camera đang quay, thực sự không thể giả vờ như ta.

Không lời hoa mỹ, tôi đành lờ đi.

Dắt con đi qua người .

Đi một đoạn, Diễn Diễn khẽ lay tay tôi, ngẩng đầu hỏi: “Mẹ ơi, có phải bố bỏ con vì cậu bé kia không?”

Tôi không cho bé xem video ngắn đó, trẻ con nhạy cảm, vẫn nhận ra từ thái độ của tôi.

Tôi ngồi xổm xuống, kéo bé lại gần.

Khi chuyện nghiêm túc với Diễn Diễn, tôi thích ngồi xổm ngang tầm mắt với bé, để bé cảm thấy chúng tôi bình đẳng.

Và khi chuyện với bé, tôi cố gắng giữ giọng nhẹ nhàng nhất có thể.

Tôi không nghĩ hét có thể khiến trẻ con nghe lời.

Cô bé mới năm tuổi, không biết giấu cảm . Chỉ một lúc sau, mắt đã ngân ngấn nước.

Nhìn thấy , tim tôi lại đau nhói.

“Con , mẹ đã với con, bố không hề bỏ con. Bây giờ con còn nhỏ, có thể chưa hiểu. Lớn lên con sẽ biết, bố mẹ chia tay, không bao giờ là lỗi của con.”

“Diễn Diễn không có lỗi, cậu bé kia cũng không có lỗi.”

“Mẹ đưa con tham gia chương trình này, chỉ là muốn mọi người thấy, Diễn Diễn của mẹ cũng rất xuất sắc, con không thua kém bất kỳ đứa trẻ nào.”

Diễn Diễn gật đầu như hiểu như không hiểu: “Con biết rồi mẹ ạ.”

17

Vì là ngày đầu tiên, tối đó đoàn phim chuẩn bị một bàn tiệc lớn, coi như bữa tiệc khai máy.

Hai mẹ con chúng tôi và Tô Linh xếp ngồi cùng nhau.

Diễn Diễn rất hiểu chuyện, có lẽ cũng vì còn nhỏ, nên không quá cố chấp.

Chỉ cần rõ ràng, bé sẽ từ từ thấu hiểu.

Dù vẫn hơi buồn, bé không hề tỏ ra khó chịu.

Trong bữa ăn, Tô Linh liên tục sai Nhất Phàm gắp món này, gắp món kia. Suýt nữa là bắt cậu bé đút cho ta ăn.

Cố gắng hết sức để duy trì hình tượng “chăm con kiểu bỏ mặc”.

Còn Diễn Diễn thì ngoan ngoãn ăn cơm trong bát, thấy món muốn ăn mà không với tới, sẽ nhỏ nhẹ với tôi, để tôi gắp cho.

Sự tương phản rõ rệt.

Vừa gắp miếng cá đã lọc xương cho con, Tô Linh đột nhiên quay sang tôi : “Tôi nhớ con chị lớn hơn Nhất Phàm nhà tôi.”

“Ăn cơm vẫn phải chị chăm sóc à, nhà tôi toàn là con chăm tôi.”

Tôi gắp thêm một con tôm, vừa bóc vỏ vừa từ tốn đáp:

“Mỗi độ tuổi có việc nên riêng. Bây giờ chúng còn nhỏ, nên dành thời gian và sức lực để trưởng thành. Chứ không phải để phục vụ người mẹ còn khỏe mạnh, tự chăm sóc .”

Tô Linh hơi ngượng ngùng, lớp phấn dày nên không rõ lắm.

“Chị cũng có lý, con trai tôi từ nhỏ đã hiểu chuyện, thích chiều chuộng tôi. Ôi, có người chiều nên dễ lười lắm.”

Người có đầu óc bình thường đều nghe ra ta đang chế giễu tôi không có người chiều.

Tôi mỉm lịch sự với ta, không hề nhường nhịn: “Đúng là lười thật.”

Hồi đó tat và Thẩm Ý Xuyên bị tôi bắt gặp, ta co rúm người sau lưng ta, tôi vẫn nhớ rõ.

Bây giờ có lẽ ta nghĩ, đã qua nhiều năm, dù tôi có ra sự thật, người khtác cũng chỉ cho rằng tôi ghen tuông mà bôi nhọ ta.

Dám công khai khiêu khích tôi.

Tôi lại liếc Nhất Phàm đang phục vụ ta, nghĩ thầm, ta không ngốc đến mức để một quả bom hẹn giờ bên cạnh mà còn ngạo mạn như .

18

Câu này khiến Tô Linh tức giận, lớp phấn dày cũng không che mặt đỏ bừng của ta.

Nhưng không dám nổi nóng trước mặt mọi người, đành âm thầm chịu đựng.

Có thể trở thành nữ diễn viên mới nổi, ngoài sự hậu thuẫn của Thẩm Ý Xuyên, ta cũng có chút thực lực diễn xuất.

Tự điều chỉnh một lúc, sắc mặt nhanh chóng trở lại bình thường.

Lần này ta học khôn hơn, không dám đến chọc tức tôi nữa.

Đoàn phim còn chuẩn bị nhiều đồ ăn vặt cho các bé.

Khi vào đoàn, chúng tôi phải nộp điện thoại và tiền mặt, kể cả đồ ăn vặt và đồ chơi của các bé.

Diễn Diễn không có thói quen ăn vặt sau bữa ăn, tôi cất phần của bé đi, định để dành khi bé cần.

Mấy bà mẹ khác cũng để con chọn món muốn ăn, phần còn lại cất đi.

Chỉ có Tô Linh.

Cô ta tự nhiên cầm lấy một gói khoai tây chiên, xé bao bì rồi bỏ vào miệng.

Anh quay phim của nhắc nhở: “Cô Tô ơi, đây là đồ ăn vặt cho các bé.”

Tô Linh chớp mắt, bộ đáng .

“Tôi biết mà, tôi thường tranh đồ ăn vặt với con trai tôi.”

“Nuôi con trai thì nghèo, nuôi con cũng nghèo, nuôi bản thân thì giàu có mà. Ha ha ha ~”

Tôi ngồi cạnh Tống Tư Kỳ, nữ diễn viên nổi tiếng với tính cách thẳng thắn.

Cô ấy nhếch mép, nghiêng người về phía tôi, thì thầm: “Cô ấy không nghĩ như là đáng chứ?”

“Ai con ấy, thật là xui xẻo.”

Tôi chỉ mà không .

19

Bữa tiệc kết thúc, mọi người về phòng nghỉ ngơi.

Diễn Diễn lật vali nhỏ của mình, lấy ra tập viết chữ đẹp, bắt đầu chăm viết.

Anh quay phim còn đặc biệt zoom lại quay cận cảnh.

Viết xong, thêm vài bài toán.

Đây đều là thói quen đã hình thành từ lâu. Vì quay phim, không cần đi học thêm, nên đây đã là một ngày nhẹ nhàng hơn nhiều so với thường ngày của bé.

Trước khi ngủ, bé ôm lấy tôi nũng nịu, hỏi tôi có thể kể chuyện cho bé nghe không.

Tôi không từ chối, nhẹ nhàng kể chuyện ru bé ngủ.

Sáng hôm sau, 6 giờ đúng, Diễn Diễn thức dậy. Đồng hồ sinh học của bé luôn rất chuẩn xác.

Mỗi sáng bé đều tập một lúc cơ bản, tôi cũng dậy theo, đánh răng rửa mặt rồi tập thể dục.

Tôi cầu rất nghiêm khắc với Diễn Diễn, tất nhiên, trước tiên tôi cũng phải gương.

Khi đoàn phim mang thẻ nhiệm vụ đến, bé đang thực hiện tác giãn cơ cuối cùng.

Cô bé đặt chân xuống ghế dài, chạy đến nhận thẻ, tất nhiên không quên cảm ơn với nhân viên.

20

Nhiệm vụ hôm nay là các bé cùng nhau ra ngoài tìm nguyên liệu nấu ăn.

Nguyên liệu đã giao cho người giữ, cần biểu diễn tài năng mới lấy .

Còn các bà mẹ chúng tôi, chỉ cần ngồi trong phòng theo dõi. Uống trà, trò chuyện.

Dù sao cũng phải phù hợp với tên chương trình, chủ yếu thể hiện khả năng của các bé.

Trên thẻ có mô tả bằng chữ về ngoại hình của người giữ thức ăn.

Các bé đều cùng độ tuổi, khoảng năm sáu tuổi.

Đạo diễn chỉ định Tôn Minh, bé lớn nhất sáu tuổi đội trưởng.

Mấy đứa trẻ bắt đầu tìm kiếm trong làng dưới sự hướng dẫn của đạo diễn.

Rất nhanh, họ gặp vấn đề đầu tiên.

Tôn Minh cũng mới học mẫu giáo, biết chữ rất ít.

Cậu bé đọc lắp bắp một hồi, chỉ đọc năm chữ đơn giản.

Cuối cùng cậu gãi đầu ngượng ngùng, hỏi các nhỏ phía sau:

“Có ai biết chữ không?”

Diễn Diễn vươn cổ hai lần, lễ phép hỏi: “Anh ơi, em thử không?”

Tôn Minh không chút do dự đưa thẻ cho bé.

Diễn Diễn đọc từng chữ một, dù chậm chính xác.

Tôn Minh mắt tròn xoe, không tiếc lời khen ngợi: “Wow! Em giỏi quá.”

Diễn Diễn mặt đỏ bừng, chỉ vào chữ cái trên thẻ: “Ở đây có phiên âm, chữ không biết đọc phiên âm là .”

Hai bà mẹ đang vây quanh Tô Linh học cách “bỏ mặc” chăm con, sau khi thấy Diễn Diễn thể hiện, dần im lặng.

Tống Tư Kỳ tôi đầy kinh ngạc: “Con đã biết dùng phiên âm đọc chữ rồi sao?”

Tôi: “Ừ, tôi thường dạy bé.”

21

Theo gợi ý trên thẻ, họ nhanh chóng xác định mục tiêu.

Người giữ cầu mỗi bé đọc thuộc năm bài thơ, độ khó không cao. Ngoài Nhất Phàm hơi lắp bắp các bé còn lại đều hoàn thành xuất sắc.

Nhận nguyên liệu, các bé chuẩn bị rời đi, bị Diễn Diễn gọi lại.

Cô bé bằng giọng trẻ thơ: “Mẹ , người khác giúp mình, phải cảm ơn.”

Nói xong cúi người cảm ơn.

Các bé khác cũng theo, lần lượt cảm ơn nhân viên.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...