Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một chàng đẹp trai mặc quần thể thao màu xám.
Tôi nhắn tin cho :
“Đẹp trai thật, đúng gu của tôi, chắc cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần thể thao màu xám là của hồi môn tốt nhất của đàn ông.”
Đột nhiên, đẹp trai bên cạnh mở miệng:
“1m87.”
“Hả?”
Anh quay mặt sang, thẳng vào tôi – kẻ ngơ ngác không hiểu gì.
“Tôi là tôi cao 1m87. Còn nữa,” nhếch miệng , tiến sát lại gần, “quần thể thao màu xám? Của hồi môn tốt nhất của đàn ông? Hóa ra em thích kiểu này à?”
1
Tôi muốn độn thổ vì xấu hổ.
Chỉ muốn đào một cái hố rồi chui xuống.
Biết thế dán cái miếng chống trộm màn hình rồi, giờ thì đành gượng chữa cháy:“Ha ha, đúng là một nghiêm túc về chiều cao nhỉ!”
Anh không gì nữa.
Thang máy tiếp tục đi lên, tôi cũng chẳng dám điện thoại, chỉ biết dán mắt vào màn hình hiển thị, thầm cầu nguyện:
“Mau đi, nhanh tới tầng 6 đi! Cứu tôi khỏi cái không gian ngượng ngùng này!”
Nhưng khi thang máy đến tầng 4, nó đột nhiên rung mạnh, rồi rơi tự do
Tôi chẳng kịp phản ứng, ngã phịch xuống đất. May thay nó nhanh chóng bị kẹt lại, chứ không thì giờ này tôi đi gặp trầu diêm vương rồi.
Ơ, lạ nhỉ, như có gì đó lót mềm mềm, không đau tí nào.
Đến khi thang máy dừng lại, không gian yên lặng trở lại, tôi mới nhận ra trên vai mình có một đôi tay.
Sau lưng còn có hơi thở nóng rực, ẩm ướt…
Đệt! Đây đâu phải đệm!
“A!” Tôi hét lên, cố gắng đứng dậy, thang máy lại rung.
Chân tôi mềm nhũn, ngồi phịch xuống lần nữa.
Lần này đến lượt chàng đẹp trai dưới tôi hét:“Em có thể đứng lên không! Dựa vào tường mà đứng!! Đừng tiếp tục tổn thương tôi nữa!!!”
Nghe giọng , tôi biết đau lắm.
“Xin lỗi .”
Tôi ngượng đến mức muốn khóc, thang máy không còn rung nữa, tôi mới cẩn thận đứng dậy, dán người vào tường rồi nhanh chóng dịch sang góc đối diện.
Cả quá trình, tôi không dám phát ra tiếng nào.
Trong bóng tối, chỉ còn tiếng ấy rên đau, bầu không khí thật kỳ cục.
“À… ổn không?”
Tôi lấy điện thoại ra, bật đèn pin, hỏi thăm.
Dưới ánh sáng, tôi thấy mặt đỏ bừng, như vừa uống rượu, tím tái, cơ thể co lại như con tôm, bàn tay đau đến mức nắm chặt góc áo.
Chết thật, không lẽ tôi gãy xương rồi?
“Xin lỗi .”
Nhìn đau đớn thế này, tôi chỉ muốn quỳ xuống xin lỗi.
Cảm giác tội lỗi đẩy lên cực điểm.
Biết thế giảm cân sớm hơn đi! Giờ thì người ta bị thương nặng rồi!
“Anh yên tâm, nếu có chuyện gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Anh ngước mắt tôi, hỏi:“Em tên gì?”
Tôi trả lời nhỏ xíu:“Cháo Trắng.”
“Được rồi, Cháo Trắng.”
Gân xanh trên trán nổi lên, giọng vẫn giữ bình tĩnh:“Giờ, em có thể bớt mấy câu vô ích, và giúp tôi – người không đứng nổi – bấm nút cứu hộ không?”
2
Cuối cùng cũng thoát ra.
Anh đẹp trai đưa đi bệnh viện ngay lập tức.
Còn tôi thì ở lại, đối mặt với những ánh mắt tò mò và đám đông bàn tán.
Nghe loáng thoáng, có người :“Hình như hai người trong thang máy đánh nhau, thang máy rơi.”
“Cái gì? Đá nhau trong thang máy á?”
Lại có người thêm thắt:“Nghe bắt gian, đánh kẻ bội bạc.”
“Hay kia là thái giám?”
Tôi: …
Tin đồn thật đáng sợ.
Tôi lẳng lặng lấy khẩu trang ra, đeo chặt vào mặt.
Hôm nay vốn định qua nhà tôi ăn cơm, ai ngờ cơm cũng không ăn .
Đành ghé tiệm hoa mua một bó, rồi tiện thể gói luôn suất “trạm xăng của đàn ông, thẩm mỹ viện của phụ nữ” mang vào bệnh viện.
Tới quầy y tá hỏi số phòng, đứng trước cửa phòng lại không dám vào.
Vì qua cánh cửa, tôi đã nghe thấy ấy ở bên trong phàn nàn:
“Cô nghĩ tôi giống 1m83 à? Cô ta lại đi kể với mình tôi 1m83! Dù tôi biết lén xem điện thoại người khác là không đúng, tôi rõ ràng 1m87 mà! Tôi cũng chẳng muốn xem đâu, chỉ là cúi xuống cờ thấy thôi. Nhưng vấn đề không phải ở đó, vấn đề là ta tôi 1m83!”
“Đúng rồi! Anh em, tôi hoàn toàn ủng hộ cậu!”
Người đàn ông ngồi cạnh giường gọt táo nghe liền tức tối phụ họa:
“Nỗi khổ này tôi hiểu quá rõ! Giống như tôi, rõ ràng cao 1m90, mà cứ bị người ta bảo 1m85. Nên chiều cao này ta nhất định phải xin lỗi cậu! Còn chuyện ta ngồi cậu bị thương nữa, ta phải chịu trách nhiệm chăm sóc cậu! Tiền viện phí cũng phải tự trả! Không thể tha thứ!”
Nghe nhắc tới từ “thương tật,” ấy liền ôm mặt, giả vờ khóc:
“Bác sĩ cần rất lâu mới hồi phục! Tôi lớn thế này rồi, chuyện này mà truyền ra ngoài thì mất mặt lắm! Nhất định đừng kể với ai!”
Người đàn ông bên cạnh không nhịn lên.
Tiếng này nghe quen quen?
“Rồi, cứ đi! À đúng rồi, ta tên là Bạch Châu, cậu cũng họ Bạch, cái tên còn hợp nhau nữa. Cháo với Rau, cặp đôi hoàn hảo.”
“Anh!”
Tiếng tôi cất lên ngay khi đẩy cửa bước vào.
Anh chàng nằm trên giường thấy tôi thì mặt cắt không còn giọt máu, cuống quýt kéo chăn lên che kín người.
Còn trai tôi, mặt đầy ngạc nhiên, rơi luôn quả táo vừa gọt xuống đất, lăn thẳng đến chân tôi.
3
Nhờ trai thân , tôi chính thức nhận nhiệm vụ chăm sóc Trình Vọng tại bệnh viện.
“Anh sao biết người ta là em cơ chứ!”
Anh tôi kéo cửa xe, giọng đầy oan ức:
“Ở nhà em bảo 1m85 đã đành, giờ lại bảo 1m83!”
Tôi cạn lời:
“Chuyện đó quan trọng đến thế sao?! Anh tháo miếng độn giày ra rồi đo thử lại đi. Mắt tôi là thước đấy, cao đúng 1m85!”
“Nói bậy! Anh cao 1m90!”
Anh hét vào mặt tôi:
“Chiều cao của đàn ông, thiếu 1cm thôi cũng không ! Thiếu 1cm là một sự sỉ nhục!”
Tôi: …
Đúng là thần kinh!
Bực mình, tôi mở cửa xe bước lên:
“Tất cả là tại ! Ban đầu em định vào xin lỗi, trả tiền viện phí, giờ lại phải ở lại chăm sóc người ta. Anh tự em à?”
Anh tôi đang kéo dây an toàn thì tác khựng lại, như bừng tỉnh sau giấc mộng:
“À đúng rồi, sao mà biết đó là em chứ! Nhưng mà, đã là em , thì em càng phải chăm sóc cậu ấy cẩn thận. Nhân tiện chăm luôn phần của . Trình Vọng là em tốt nhất của mà.”
Tôi lạnh:
“Anh tốt với em quá ha! Nếu , phong bì mẹ gửi mừng tân gia, em cầm luôn đi đóng viện phí cho em tốt nhất của nhé!”
“Bạch Châu, em dám!”
“Anh không cậu ấy là em tốt nhất của sao? Hay là đành lòng để bệnh viện cắt thuốc, cắt luôn… à mà thôi, hiểu ý em rồi đấy.”
Nghe , im lặng hồi lâu, rồi nghiêm túc :
“Hay là em cứ để tiền lại cho , cắt luôn cái khác của cậu ta đi. Anh em có thể kiếm lại, chứ tiền mất rồi thì khó mà kiếm.”
Tôi: …
“Cậu ấy có người em như , đúng là phúc phần cả đời.”
Thế là, tôi lủi thủi về nhà thu dọn đồ đạc, bắt đầu công cuộc chăm sóc Trình Vọng tại bệnh viện.
Trình Vọng dường như có chút sợ tôi.
Có lẽ vì cơn đau trong thang máy quá kinh khủng, ấy bắt đầu có bóng ma tâm lý về tôi.
Không cho tôi lại gần, chỉ cho phép tôi ngồi trên cái ghế cách giường ấy đúng một mét.
Trong phòng bệnh chỉ còn hai chúng tôi, không khí ngượng ngập kéo dài.
Tôi đề nghị: “Hay để tôi gọt táo cho nhé.”
Anh ấy lập tức ngăn lại: “Không cần, em ngồi xa xa kia là rồi.”
Tôi cố tìm chuyện để : “Anh có khát không?”
Rồi tôi xách ấm nước tới đầu giường định rót cho một ly.
Nhưng vì cổ tay từng bị chấn thương, việc cầm cái ấm đầy nước quá khó khăn, nước đổ văng khắp giường ấy.
Tôi cuống cuồng rút giấy lau giúp , còn thì co rúm lại như con gà con bị hoảng, ôm chặt chăn và rúc vào góc giường:
“Không cần, không cần! Em cứ ngồi yên đi!”
“Đừng sợ, để tôi lau giúp mà!”
Cảnh tượng bỗng trở nên hỗn loạn, đúng lúc chúng tôi đang lôi kéo thì bác sĩ đẩy cửa bước vào.
4
Anh ấy đứng ngay cửa, qua Trình Vọng, rồi lại tôi, hắng giọng đầy ẩn ý:
“Bạn của cậu đúng không? Mấy cặp trẻ tuổi đúng là nhiều năng lượng ghê, giờ cậu ấy chưa hồi phục đâu.”
Nghe , tay tôi vẫn đang nắm chặt cái chăn, ngẩn người ra vài giây rồi phản ứng lại, mặt đỏ bừng như tôm luộc:
“Không phải! Không phải đâu, hiểu lầm rồi…”
Trình Vọng nằm trên giường, bị tôi kéo chăn hở ra nửa cái chân trắng nõn, chẳng khác gì vợ nhỏ đáng thương.
Anh ấy ôm chăn, vẻ mặt tủi thân:
“Thế thì mau buông tay ra đi!”
Tôi vội vàng buông tay, quay lưng lại đứng yên bên cửa, chờ bác sĩ kiểm tra cho ấy.
Một lát sau, bác sĩ hỏi:
“Nhà mang váy tới chưa?”
Ông kéo găng tay ra và tiếp lời:
“Nhà nên chuẩn bị một cái váy cho cậu ấy, mặc vào sẽ giảm ma sát khi đi lại, đỡ đau hơn nhiều.”
Tôi mang váy theo rồi, trai tôi còn cố chở tôi về nhà lấy.
Ngay trước mặt bác sĩ, tôi lấy từ túi ra một chiếc váy xếp ly màu hồng nhạt:
“Chiếc này không?”
Trình Vọng: …
“Thế này che nổi mông không hả?!”
Anh ấy bùng nổ:
“Em với trai em có thù với tôi đúng không? Tôi nợ gì hai người ở kiếp trước à?!”
Thật sự tôi không cố ý mang cái váy màu hồng bánh bèo như .
Chỉ là tôi không hay mặc váy ngắn, toàn váy liền, mà cái váy này là đồng phục lớp mua hồi đại học để thi đấu thể thao.
Bác sĩ cũng không nhịn , thậm chí còn cầm váy lên ướm thử:
“Che mà, dài tới đầu gối luôn. Chỉ là màu hơi tiểu thư chút thôi, cậu da trắng, mặc lên chắc cũng đẹp.”
Trình Vọng: “Mấy người cùng phe hết đúng không?”
Anh ấy kiên quyết không mặc, nhất định phải mặc cái quần thể thao màu xám của mình.
Nhưng chưa đi mấy bước thì ấy bắt đầu rít lên:
“Hít… hà… hít… hà…”
Đau đến mức mặt tái xanh.
Chuyện này ai từng bị sẽ hiểu, đau đến tận xương, cộng thêm ma sát khi di chuyển thì đúng là không thể tả.
Đi thêm vài bước nữa, cuối cùng ấy cũng chịu thua:
“Váy! Đưa đây! Tôi mặc!”
Sáu chữ ngắn gọn mà như nghiến răng nghiến lợi, tôi gần như nghe tiếng răng hàm ấy đang rạn nứt.
Tôi đưa váy cho rồi ra ngoài, đợi thay xong.
Vừa khép cửa lại, tôi đã thấy một nhóm bác sĩ mặc áo blouse trắng đi tới từ hành lang.
Trong đó có một người đàn ông đeo kính gọng vàng, tóc vuốt gel cẩn thận, thấy tôi thì sững lại.
Ngay sau đó, ta rời khỏi nhóm, bước nhanh về phía tôi.
Tôi luống cuống muốn tránh đi, vội vã mở cửa phòng bệnh chạy vào, ai ngờ đụng ngay cảnh Trình Vọng đang… cởi quần.
“A!!”
Anh ta hét lên cùng lúc với tôi, tôi không thể ở lại phòng bệnh thêm nữa.
Tôi vội che mắt, hốt hoảng mở cửa chạy ra ngoài.
Ai ngờ lại lao thẳng vào lòng Chu Cận.
Mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi, kéo tôi về lại những ký ức không mấy vui vẻ.
Nửa năm trước, tôi vẫn còn là một bác sĩ thực tập.
Chu Cận là người hướng dẫn tôi, cũng là mối đầu của tôi.
Mối quan hệ này bắt đầu từ sự chủ của ta.
Anh ta ân cần quan tâm tôi từng chút, tặng hoa, bày tỏ thiện cảm.
Cuối cùng, trong một buổi liên hoan khoa, lợi dụng men say, ta tỏ với tôi.
Bạn thấy sao?