Tình Yêu Từ Châu [...] – Chương 4

Không hiểu vì sao, chỉ cần nghĩ đến chuyện Lâm Dương đã nghe thấy hết, lòng tôi lại muốn khóc hơn.

Thật sự quá mất mặt.

Tôi bướng bỉnh quay mặt đi, sợ sẽ thấy ánh mắt khinh miệt của ấy.

Nhưng tôi đã không ngờ rằng—Lâm Dương cũng bước tới, túm cổ áo Thịnh Gia, tát cho ta một cái rõ mạnh.

“Anh nghĩ sỉ nhục một người phụ nữ như thế sẽ khiến cảm thấy oai phong à?”

“Chỉ có loại đàn ông ngu ngốc và ích kỷ như mới coi những chuyện đó là vinh quang.”

“Thật là ngu hết phần thiên hạ, đánh còn bẩn tay tôi.”

Lâm Dương hất mạnh tay, đẩy Thịnh Gia ra xa.

Sau đó, kéo tôi về phía xe của mình.

8

Tôi bóng lưng Thịnh Gia rời đi, cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở phào.

Ba mẹ tôi đang ở trong nhà, tôi lo ta sẽ ầm lên, khiến hai ông bà tức giận thì phiền lắm.

Có lẽ vì cảm dồn nén quá lâu, hoặc cũng có thể vì lúc này chỉ còn tôi và Lâm Dương ở đây.

Từng giọt nước mắt từ từ lăn xuống, rồi càng lúc càng nhiều, cuối cùng tôi bật khóc nức nở, nghẹn ngào không ngừng.

Khóe miệng Lâm Dương khẽ giật, có vẻ không ngờ tôi lại khóc lộ liễu đến .

“Lau nước mắt đi, đừng để thầy thấy là xong đấy.”

Lâm Dương đưa cho tôi một tờ khăn giấy.

“Cảm ơn.” – Tôi sụt sịt, lau mũi một cái rõ mạnh.

Có lẽ vì thấy tôi khóc thảm quá, Lâm Dương không nhịn hỏi:

“Cô hắn ta đến thế sao?”

“Tôi không có! Tôi chỉ tiếc ba năm thanh xuân mình dâng cho chó ăn thôi!”

Đúng , ba năm qua đúng là rất đáng tiếc.

Bởi vì tôi đã trao hết trái tim mình cho ta.

“Cô đúng là có mắt chọn đàn ông tệ thật.” Lâm Dương không chút nể nang, buông lời như dao găm thẳng vào tim.

Thôi kệ, vừa mới giúp tôi dạy dỗ Thịnh Gia, tôi nhịn một chút .

“Thế có muốn cân nhắc tôi không?”

Cái… cái gì cơ?

Tôi không nghe nhầm đấy chứ?

Não tôi như bị treo luôn tại chỗ, cả lúc bước xuống xe vào nhà cũng đi loạng choạng như người mộng du.

Trong đầu cứ văng vẳng mãi câu: “Cô có muốn cân nhắc tôi không?”

Mẹ tôi thấy tôi vừa về tới nhà đã như hồn bay phách lạc, liền hỏi:

“Sao đi tiễn người mà lâu ? Nhìn con như hồn vía lên mây ấy.”

Tôi theo phản xạ buột miệng:

“Cô có muốn cân nhắc tôi không…”

Phụt!

Tôi vừa cái gì thế này trời ơi?!

Tôi lạch bạch chạy thẳng một mạch về phòng.

Mẹ tôi ở sau còn ngơ ngác: “Con bé này, dạo này cứ thần thần bí bí sao ấy.”

Sáng hôm sau, Lâm Dương đến trước cửa nhà đúng giờ để đưa tôi đi .

Vừa lên xe, đã nghiêng người sát lại gần tôi.

Gương mặt càng lúc càng gần, tim tôi đập loạn, nín thở chờ đợi…

Thì ra là kéo dây an toàn và cài giúp tôi.

Ừ thì… tôi nghĩ hơi nhiều rồi.

Từ sau hôm đó, Lâm Dương ngày nào cũng đến đưa đón tôi đi .

Anh thường có những hành mập mờ, đều dừng lại ở mức vừa đủ.

Khiến người ta nghĩ ngợi, nếu xét kỹ thì lại như những hành vi tự nhiên.

Đến bố mẹ tôi cũng bắt đầu thấy có gì đó “không bình thường”.

Nhưng họ lại rất vui mừng, còn mong hai đứa tôi thành đôi thật.

Bước ngoặt trong mối quan hệ của chúng tôi là một lần tôi bị sốt.

Không hiểu sao, mỗi lần ốm là tôi lại yếu đuối, hay rên rỉ, nhõng nhẽo chẳng khác gì con nít.

Trong cơn sốt mơ màng, tôi thấy Lâm Dương đến bên giường.

Anh kéo chăn lại cho tôi, rồi nhẹ nhàng chạm vào trán tôi kiểm tra.

Tôi không nhịn nữa, kéo lấy tay .

“Đừng đi… ở lại với em.”

Lâm Dương ngồi xuống, vỗ nhẹ an ủi: “Anh không đi đâu, ngủ đi.”

Tôi dần khép mắt lại, như nghe thấy gì đó bên tai.

Khi tỉnh dậy, thấy vẫn ở bên cạnh giường.

Tim tôi bỗng thấy đầy ắp.

Từ hôm đó, chúng tôi chính thức hẹn hò.

Hai bên gia đình đều rất hài lòng.

Lâm Dương cũng bắt đầu chuyển dần công việc cho người cộng sự, chỉ giữ cổ phần.

Anh dành thời gian để đầu tư vào các chương trình hỗ trợ trẻ em nghèo không có điều kiện học hành ở quê nhà.

Khi còn nhỏ, tôi từng theo ba xuống vùng sâu vùng xa dạy học, chứng kiến nhiều em nhỏ không đủ điều kiện đi học.

Từ khi đi , năm nào tôi cũng đều gửi tiền ủng hộ cho những khu vực khó khăn.

Về sau, một người hợp tác ăn tìm đến Lâm Dương, dường như gặp phải rắc rối lớn.

Anh bắt đầu về nhà muộn, thường xuyên phải đi công tác.

Tôi có hơi lo lắng, chỉ là chuyện nhỏ.

Tôi bất giác nhớ đến Thịnh Gia.

9

Với thế lực nhà họ Thịnh, muốn khó dễ cho Lâm Dương là điều dễ như trở bàn tay.

Tôi gọi cho Thịnh Gia, hẹn ta ra chuyện.

Vừa thấy tôi, Thịnh Gia đã đoán tôi đến vì chuyện của Lâm Dương, ta bật đầy chua chát:

“Tôi còn tưởng… vẫn còn chút xưa với tôi.”

“Đúng là tôi ra chuyện này. Nhưng tôi không ngờ cái công ty bé xíu của Lâm Dương lại có công nghệ cốt lõi thật, nếu không thì đã sụp đổ rồi.”

Tôi xoay người định rời đi, thì ta bất ngờ nắm chặt cổ tay tôi:

“Trân Trân, tôi đã bàn xong với Lâm Tiểu Nhiễm rồi, chúng tôi chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa. Còn mới là người tôi muốn sống cùng.”

“Tôi có thể cho tiền, nhà, xe, cho một cuộc sống khác biệt. Còn Lâm Dương? Anh ta chỉ là đồng sáng lập một công ty nhỏ, theo ta thì gì chứ?”

Tôi thẳng vào mắt Thịnh Gia: “Tiền không mua tất cả đâu. Có những thứ như cảm, sự chân thành và lòng tin – không có thì cả thế giới này cũng vô nghĩa.”

Khi tôi bước tới cửa nhà hàng, Thịnh Gia bất ngờ gọi với theo:

“Chuyện trước đây là lỗi của tôi. Biết Lâm Dương là người tốt, tôi cũng yên tâm rồi.”

Tối hôm đó, Lâm Dương cầu hôn tôi.

Chúng tôi tổ chức đám cưới vào mùa hè năm sau.

Trong lễ cưới, tôi thoáng thấy bóng dáng Thịnh Gia xuất hiện rồi nhanh chóng biến mất.

Tối hôm đó khi kiểm quà mừng, mới biết ta cũng gửi phong bì — 880 triệu.

Lâm Dương lập tức chuyển khoản trả lại toàn bộ.

Tôi ngồi trên giường, bỗng nhớ lại hôm bị sốt thiếp đi, hình như đã nghe Lâm Dương gì đó bên tai.

Tôi quay sang hỏi :

“Hôm đó… đã gì với em ?”

Anh mỉm :

“Bí mật.”

Tôi liếc một cái.

Mùa đông năm ngoái, tôi chưa bao giờ nghĩ người trai nhiều năm lại có thể phản bội mình.

Khi ấy, tôi bị tổn thương đến mức toàn thân rã rời.

Càng không thể ngờ rằng, chỉ nửa năm sau, sẽ có một người khác bước vào đời tôi, che chở và thương tôi như thế.

Tình cảm có thể thay đổi trong phút chốc. Nhưng tôi tin, trên đời luôn có một người xứng đáng để tôi thương.

Còn nếu không có— Tôi sẽ tự lấy chính mình, thật tốt.

Phiên ngoại

10

Lâm Dương trước mặt đang dần nhắm mắt lại.

Anh bất chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp .

Cô cắt tóc ngắn ngang tai, ngoan ngoãn, gương mặt vô và rạng rỡ.

Anh chưa từng gặp ai tươi sáng như .

Ngay lần đầu gặp mặt, có thể chuyện với một người lạ suốt cả tiết học mà không ngại ngần.

Thế giới của luôn là sự yên tĩnh tuyệt đối.

Từ nhỏ đã bộc lộ trí tuệ vượt trội, khiến chẳng thể hòa nhập vào những câu chuyện tầm thường của bè cùng tuổi.

Anh cảm thấy chúng thật trẻ con, thậm chí nhàm chán.

Không gì hấp dẫn bằng những công thức trong sách.

Nhưng Tần Trân Trân thì khác.

Cô có thể hòa đồng với bất kỳ ai trong lớp, đi đến đâu cũng có bè vây quanh.

Khi chuyện với , chẳng mấy khi đáp lại.

Nhưng cũng chẳng bận tâm, như thể chỉ cần có khán giả ngồi nghe là đủ, có thể một mình hết cả tiết học mà không thấy chán.

Dần dần, Lâm Dương bắt đầu quen với việc có bên cạnh.

Lâu lắm rồi mới cảm nhận sức sống thật sự của một con người.

Tần Trân Trân giống như một vệt nắng rực rỡ trong đời . Giống như màu vàng chói lọi mà luôn thích.

Cô chắc chắn là một đứa trẻ lớn lên trong thương của cả gia đình. Không giống như —lớn lên trong những cuộc cãi vã không hồi kết.

Lâm Dương không biết mình đã ánh mặt trời ấy từ khi nào. Chỉ biết đến lúc nhận ra… thì trái tim đã bị thiêu rụi mất rồi.

Nhưng Tần Trân Trân lại không cho cơ hội.

thấy trong ngăn bàn—một bức thư viết cho người khác.

Lúc ấy chỉ có thể đứng lặng lẽ từ xa.

Lần này trở về, vô nghe thấy cái tên Tần Trân Trân.

Anh lập tức nhờ họ giúp đỡ, đổi một suất đi xem mắt với .

Cô vẫn như xưa, chẳng thay đổi gì cả.

Vẫn rực rỡ, vẫn tràn đầy sức sống…

End

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...