Trước đây, tôi luôn nghĩ Thịnh Gia chọn sang châu Âu khởi nghiệp là vì bố mẹ tôi.
Vì hôm đó, bố mẹ tôi bất ngờ đến thành phố A, đã với không ít lời khó nghe:
“Con xem mình đang sống trong cái nhà thế nào? Chỉ có một phòng, ánh sáng thì tệ, nếu nó có năng lực thật thì đã không để con ở nơi thế này rồi!”
“Con đúng là bị ma quỷ ám rồi, điều kiện nhà nó tệ thế, học hành thì chẳng đến đâu. Con trúng nó ở điểm nào? Nó có gì xứng với con?”
“Về nhà ngay, mẹ sẽ tìm cho con một người xứng đáng hơn!”
Tôi kéo tay mẹ, ra sức ra hiệu: “Mẹ, nhỏ tiếng thôi!”
“Anh ấy đối xử với con rất tốt. Mấy bộ đồ này đều là ấy mua cho con đấy. Về năng lực thì… bọn con còn trẻ, sau này sẽ cố gắng!”
Dù tôi cố gắng đỡ cho , những lời của tôi hoàn toàn lép vế trước sự thực tế của bố mẹ.
Nhưng tôi tin vào tương lai của hai đứa, và tôi nghĩ lúc đó Thịnh Gia cũng thế.
Sau khi bố mẹ tôi rời đi, Thịnh Gia không hề tỏ ra tức giận.
Ngược lại còn , vì tương lai của chúng tôi, có đang dự án bên châu Âu, nên muốn thử sức.
Tôi cảm đến mức vùi đầu vào vai mà khóc, cứ ngỡ mình đã gặp người đàn ông tuyệt vời nhất thế gian.
Tôi chuyển toàn bộ tiền tiết kiệm – ba trăm triệu – vào tài khoản của Thịnh Gia.
Đó là số tiền tôi chắt chiu suốt bao năm qua.
Một phần là để vốn, một phần vì “nhà nghèo thì đi xa phải có tiền”, tôi không nỡ để vất vả nơi đất khách.
Nhưng khi tôi dốc hết can đảm để chống lại mọi lời dị nghị bên ngoài, thì đã sớm có kế hoạch rời bỏ tôi.
Từ lúc đi, tôi luôn thấp thỏm không yên.
Tôi từng muốn đi châu Âu cùng , từ chối, bảo không muốn tôi phải chịu khổ cùng mình.
Tôi tin lời .
Giờ thì tôi chỉ muốn với : Tôi biết hết rồi.
Không cần phải tiếp tục giả vờ rằng tất cả là vì tôi.
Thật sự rất giả tạo, đến mức khiến tôi muốn nôn.
Nhưng còn chưa kịp mở lời, điện thoại của Thịnh Gia đã đổ chuông.
Nhìn thấy người gọi đến, nghiêm mặt, khóe môi lại không kìm mà cong lên.
Anh lập tức đứng dậy ra ngoài nghe máy, không chần chừ lấy một giây.
Cùng lúc đó, điện thoại tôi cũng hiện một cuộc gọi từ số lạ.
Vừa bắt máy, đã nghe tiếng của Thịnh Gia và vị hôn thê của vang lên.
4
Tôi hiểu rồi, là vị hôn thê của bắt đầu sốt ruột.
“Tiểu Nhiễm, xử lý xong việc là về với em ngay.”
“Gia ca, nếu bận thì cứ việc đi, không cần cố gắng đi mua sắm với em đâu.”
Rõ ràng ta rất thấu hiểu, rất biết điều. Nhưng Thịnh Gia lại thản nhiên :
“Không sao cả, chỉ là vài người và chuyện không quan trọng thôi. Anh xử lý xong sẽ về liền, em mới là người quan trọng nhất.”
Hừ, “không quan trọng”.
Cơn đau bụng âm ỉ như kim châm khắp người, lan ra từng tế bào.
Tim tôi cũng đau đến mức tê dại.
Tôi chỉ có thể cuộn người trong chăn, cố kìm lại cơn đau, mồ hôi rịn ra từng giọt to tướng, thấm ướt cả tóc và trán.
Khoảnh khắc ấy, tôi thực sự tỉnh ngộ, cũng thực sự chết tâm rồi.
Ba năm khắc cốt ghi tâm của tôi, trong miệng chỉ là chuyện vặt vãnh.
Yêu đến cuối cùng, hóa ra chỉ là một trò lừa dối, một giấc mộng hão huyền!
Sau khi cúp máy, mới để ý thấy sắc mặt tôi tái nhợt.
“Em sao thế? Trông không khỏe lắm.”
Tôi cố gắng chống người ngồi dậy, quay lưng về phía :
“Chỉ là đau bụng kinh thôi.”
Trước đây, mỗi khi tôi đến kỳ, Thịnh Gia luôn vụng về nấu nước đường đỏ, chuẩn bị miếng dán giữ ấm.
Tối ngủ còn chủ ôm lấy đôi chân lạnh của tôi để sưởi ấm.
Còn bây giờ, nghe tôi , lại chẳng có phản ứng gì.
“Em giận à? Anh hứa xong đợt này sẽ quay về chăm sóc em ngay.”
Anh ôm tôi vào lòng, hôn nhẹ lên trán.
Liếc điện thoại vài lần.
Trong mắt thoáng lên chút do dự, vẫn viện cớ có việc gấp, quay lưng bỏ đi mà không ngoái lại.
Ngay sau đó, điện thoại tôi hiện một tin nhắn:
[Tôi nghĩ cũng thấy rõ trên du thuyền rồi – người Thịnh Gia chỉ có mình tôi. Chuyến đi du thuyền đó là do tôi sắp xếp người đưa lên. Nếu không nhờ , với thân phận của thì đã chẳng có cơ hội đến gần chúng tôi. Nếu rời khỏi Thịnh Gia, tôi có thể cho một khoản bồi thường xứng đáng.]
Thì ra người có tiền đều tự cho mình là trung tâm của vũ trụ.
Đều nghĩ rằng tôi vì địa vị và tài sản của Thịnh Gia mà lưu luyến không nỡ rời đi?
Nhưng tôi chính là kiểu người mắt không dung nổi hạt cát, một kẻ đàn ông bẩn thỉu, giả dối như , cứ để họ tranh nhau đi!
Tôi không cần! Trên đời này còn bao nhiêu người đàn ông có học thức, sạch sẽ, đàng hoàng kia mà.
Tôi nhắn tin cho mẹ:
“Mẹ, lần trước mẹ muốn giới thiệu con đi xem mắt, còn giữ lời không ạ?”
5
Bình thường mẹ tôi luôn khuyên tôi chia tay với Thịnh Gia.
Vậy mà khi tôi thật sự nghe lời mẹ, muốn dứt khoát chia tay, mẹ lại lo lắng, lập tức gọi điện cho tôi:
“Trân Trân à, con ổn chứ? Đừng buồn quá nhé.”
“Về nhà đi con, mẹ nhớ con bảo bối của mẹ lắm rồi. Đàn ông thôi mà, có đáng gì đâu!”
Nước mắt tôi không kìm mà tuôn ra.
Sau khi Thịnh Gia đi, tôi dọn dẹp, vứt hết mọi thứ liên quan đến .
Chỉ còn lại mấy chiếc túi và quần áo từng tặng.
Trước đây tôi không nhận ra là hàng hiệu, có vài món nhận ra cũng nghĩ là hàng nhái.
Giờ tra thử mới biết – toàn là hàng xa xỉ.
Tôi chưa dùng bao nhiêu lần.
Tôi mang một chiếc túi ra tiệm bán, 440 triệu.
Tôi lấy lại đúng 300 triệu – số tiền tôi từng đưa cho .
Còn lại tất cả mọi thứ, tôi để nguyên trong phòng.
Không lấy đi thứ gì nữa.
Tôi gửi cho ta tin nhắn cuối cùng, bảo trong vòng một tháng phải đến lấy hết đồ đạc đi.
Xoá sạch toàn bộ liên lạc với ta, rút SIM ra và ném luôn.
Tôi nghỉ việc, lên chuyến bay về quê.
Từ giây phút ấy, giữa tôi và ta, chính thức không còn nợ nần gì nhau.
Những ngày trở về nhà thật sự rất dễ chịu.
Bố mẹ nấu cho tôi những món tôi thích, chuẩn bị đầy đủ trái cây và đồ ăn vặt.
Mỗi ngày tôi phơi nắng, đi dạo với bè từ thuở nhỏ, cuộc sống càng ngày càng thoải mái và có sức sống trở lại.
Điều duy nhất khiến tôi thấy hơi “mệt” là… số lượng đối tượng xem mắt mà mẹ tôi sắp xếp cũng quá nhiều rồi.
Ngày nào cũng có mấy người lạ add WeChat quen.
Hôm đó, như thường lệ, tôi hẹn gặp một người ở quán cà phê.
Một ngày gặp hai là bình thường.
Chị chủ quán từ đầu còn trầm trồ, sau này thì đã quen đến mức chẳng buồn ngạc nhiên nữa.
Người đàn ông ngồi xuống chưa bao lâu, tôi đã nhận một cuộc gọi.
“Em đi đâu rồi? Cái tin nhắn em gửi là có ý gì?”
Tôi không hiểu bằng cách nào ta lại tìm số điện thoại mới của tôi.
Nhưng trước đây, ngày nào chúng tôi cũng trò chuyện, mà bây giờ đã hơn một tháng ta mới nhớ ra tôi, thì đúng là muộn quá rồi.
“Tôi muốn chia tay. Tin nhắn đó còn chưa hiểu sao?”
Nói xong câu ấy, bên kia chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của ta, rõ ràng đang cố kiềm chế cơn giận.
“Em quay về ngay cho , đã đặt vé sẵn rồi, có gì về chuyện.”
Tôi dứt khoát từ chối:
“Tôi sẽ không quay lại. Tôi biết chuyện sắp cưới vợ rồi – lúc đó tôi có mặt tại hiện trường. Chúc mừng nhé, đại thiếu gia.”
Anh ta im lặng khoảng vài giây, sau đó giọng mềm mỏng lại:
“Trân Trân, đó là đối tượng hôn nhân do gia đình sắp đặt, không có lựa chọn nào khác.”
“Em cũng biết rõ hoàn cảnh nhà em, ba mẹ sẽ không bao giờ chấp nhận.”
“Nhưng nếu em chịu quay lại, chúng ta vẫn có thể tiếp tục như trước. Dù không có danh phận, vẫn sẽ ở bên em. Anh sẽ cho em một chút bù đắp xứng đáng.”
Tôi tức đến phát điên.
Trước kia sao tôi không nhận ra ta lại có thể mặt dày đến mức này, mở miệng ra là mấy lời trơ trẽn như !
“Thịnh Gia, đang nằm mơ à?! Còn muốn tôi nhân cho sao? Với cái loại đàn ông bẩn thỉu như , không biết đã bị bao nhiêu người ngủ qua Anh mơ tôi kẻ thứ ba à? Tôi còn thấy ghê tởm vì đấy!”
Thịnh Gia không giận mà còn bật :
“Trân Trân, biết em đang giận. Đợi thời gian này trôi qua giải quyết xong việc sẽ đến đón em, không?”
Được cái đầu ấy!
Tôi lập tức cúp máy, rồi chặn luôn số.
Tiền á? Với tôi, chưa bao giờ là thứ vạn năng.
Đặt điện thoại xuống, lúc đó tôi mới sực nhớ ra – mình đang đi xem mắt.
Mà nãy giờ những lời tôi , chắc chắn đối phương nghe thấy hết rồi.
Tôi hơi lúng túng.
Ngẩng đầu sang người đối diện – không ngờ lại là học cấp ba của tôi.
Bạn thấy sao?