16
Tám giờ tối, tôi và mấy đứa cùng phòng dìu nhau ra khỏi KTV, ai nấy cũng say khướt.
KTV cách trường không xa, cả đám đi một lát là tới cổng trường.
“Miên Miên, tửu lượng của cậu tệ quá, còn không bằng cả Tinh Tinh nữa.”
“Thật à?”
“Này! Miên Miên, chồng cậu kìa!”
“Chồng gì chứ, bà nội tôi còn nghe hợp lý hơn.”
Tôi hừ mũi, lơ đãng ngẩng đầu lên thì thấy một bóng người dưới ánh đèn đường.
Tần Khê đứng dưới cột đèn, mái tóc hơi xoăn của đổ bóng lên mặt đất, trông thật dễ thương.
Anh ấy đứng quay lưng về phía tôi, dùng chân đá văng một viên sỏi bên chân. Trông như đang chờ ai đó. Nhưng người đó chắc chắn không phải là tôi.
Thế nên tôi kéo mấy đứa , bước nhanh hơn:
“Đi nhanh, đi nhanh.”
Nhưng tôi không ngờ, khi đi ngang qua Tần Khê, mấy đứa lại buông tay, đẩy tôi ra. Tôi không kịp phản ứng nên loạng choạng ngã thẳng vào vòng tay của Tần Khê, mùi hương dễ chịu từ ấy tràn ngập trong hơi thở của tôi.
Ba đứa kia quay lại nháy mắt với tôi, ra hiệu “không cần cảm ơn.”
Tôi chỉ biết cạn lời, vội vã rời khỏi người , cố gắng tỏ vẻ tỉnh táo:
“Ờ… xin lỗi, cứ tiếp tục việc của mình đi.”
“Châu Miên Miên.”
Tần Khê gọi tên tôi:
“Anh đang đợi em.”
Nhưng đầu tôi thực sự đang quay cuồng, thế là ngồi bệt xuống đất, chỉ tay vào mình:
“Em?”
Ánh mắt của Tần Khê sâu thêm vài phần, rồi cúi xuống, tôi ngang tầm mắt:
“Đi không nổi nữa à?”
Tôi đúng là muốn nghỉ một lát, nên gật đầu.
“Anh cõng em nhé.”
“Không cần.”
Tôi theo phản xạ từ chối, thì lại nghe :
“Chẳng lẽ để bế em?”
“…”
Nghe có vẻ không hay cho lắm. Nghĩ một chút, tôi vẫn chọn cách đầu tiên.
Tần Khê quay lưng lại, tôi mơ mơ màng màng leo lên lưng . Gió mùa hè mát mẻ, thổi tôi càng thêm buồn ngủ. Khi mắt tôi sắp nhắm lại, thì giọng của bỗng vang lên bên tai:
“Em biết từ lâu rồi, đúng không?”
Tôi theo bản năng đáp lại:
“Biết gì cơ?”
“Anh chính là ‘Vô Tình Đại Tắc Kè’.”
Tôi tìm một tư thế thoải mái để tựa vào, thành thật :
“Phải.”
“Châu Diệp là trai em, nên mới xoa đầu em?”
“Phải.”
“Vậy trước đây luôn mở mic chơi game cùng , cũng là em?”
“Phải.”
“Hôm tỏ , nếu người nghe thấy là em, em sẽ đồng ý chứ?”
Tôi không ngờ lại hỏi như , mở miệng định , không biết trả lời ra sao, bởi vì từ đầu tới giờ tôi chưa từng nghĩ về chuyện đó.
Nhưng tôi nghĩ, có lẽ tôi…
“Không…”
Tần Khê không hỏi lý do, cứ từ từ bước đi, không biết đã bao lâu trôi qua, trong cơn mơ màng tôi nghe hỏi:
“Vậy nếu là bây giờ, em có đồng ý không?”
Mí mắt tôi nặng trĩu, cảm giác như đầu óc đã không thể suy nghĩ nổi nữa. Nhưng dạ dày cồn cào khiến tôi không thể ngủ .
Tôi vỗ vai :
“Anh đi mà tôi muốn nôn mất, để tôi xuống trước đã.”
Tần Khê theo, đặt tôi xuống.
Tôi một tay vịn vào tường, tay còn lại ôm lấy ngực. Vừa định bước đi, từ xa đã nghe thấy tiếng tôi:
“Xinh Xinh, nghe đã!”
Ngẩng đầu lên, tôi thấy trai đang đi theo sau chị dâu, lải nhải không ngừng.
ỉnh rượu cũng kha khá rồi, bây giờ trong đầu tôi chỉ hiện lên hai chữ — Toang rồi!
Nhìn thấy hai người họ sắp đến chỗ chúng tôi, tôi vội kéo Tần Khê lại, núp vào trước ngực :
“Anh tôi tới rồi, cho tôi mượn chỗ trốn.”
Sau vài tiếng khẽ vang lên trên đầu, Tần Khê chống khuỷu tay lên tường, quay lưng lại phía hai người đó, chắn tôi giữa tường và ngực , cúi đầu tôi.
Khi hai người kia đi ngang qua, tôi theo phản xạ nín thở. Uống rượu mà để trai phát hiện thì chết mất!
“Làm không?”
“Em không gì thì coi như đồng ý nhé.”
Tôi sững sờ ngước lên , định gì đó trong cảnh này, tôi nào dám lên tiếng?!
Chỉ nghe bắt đầu đếm ngược:
“Ba, hai…”
Chữ “một” không đếm ra, mà thay vào đó là đưa tay nâng cằm tôi lên, rồi cúi xuống hôn lên môi tôi. Hôn mạnh hai cái rồi Tần Khê mới ngẩng đầu lên.
Tôi cố đẩy ra, lại nghe nghiêm túc :
“Suỵt, trai em vẫn chưa đi xa đâu.”
Một câu thôi mà giữ tôi đứng im không dám nhúc nhích, dù tôi đã không nghe thấy tiếng trai nữa.
Càng nghĩ càng thấy không đúng. Anh ấy thậm chí không ngoái đầu lại, sao biết trai tôi chưa đi xa? Thế là tôi đánh liều ngó ra một chút thì thấy xung quanh đã chẳng còn ai.
Tôi có chút cạn lời:
“Anh…”
“Lúc nãy không để ý.”
Tần Khê chậm rãi đứng thẳng dậy:
“Với lại, em đã đồng ý rồi.”
Chẳng phải đã cả đời này sẽ không thích em sao? Hừ, tôi không thèm để ý đến , cúi đầu xoa xoa cái đầu còn hơi choáng váng:
“Tránh ra, tôi muốn về.”
“Để đỡ em.”
Anh liền nắm lấy tay tôi đặt lên vai mình, cảm giác như tôi bị xách lên , vì ấy cao quá mà.
Tần Khê nhíu mày “chậc” một tiếng. Đi hai bước, cúi xuống bế tôi lên, bất chợt lẩm bẩm:
“Nhẹ thế này, bảo sao ngày nào cũng 0/20, chẳng có nổi một pha hỗ trợ.”
“Tôi…”
“Súng còn không nhấc nổi, đánh kiểu gì?”
“…”
Đây là kiểu chê người ta dở theo phong cách mới à?
17
Chuyện hôm qua tôi đã nhớ không rõ nữa rồi. Thậm chí cũng không nhớ mình về ký túc xá như thế nào.
Chắc là thấy tôi ngơ ngác, Linh Chân ghé lại gần, :
“Hôm qua là Tần Khê đưa cậu về dưới lầu, rồi bọn tớ dìu cậu lên. Hai người có chuyện gì thế?”
“Chuyện cái gì mà chuyện.”
“Có chuyện gì thì cũng mà!”
Tôi không đáp lại, mở máy tính và đăng nhập vào game. Hôm nay vẫn phải kéo kia vào đội nữa.
Sau khi gửi lời mời tham gia đội, tôi liền thoát ra. Làm xong việc, tôi chuẩn bị chơi một trận cho vui. Đang trong lúc chờ ghép đối thủ, có chút chán nản nên tôi mở bảng tin của bè lên xem thì thấy “Vô Tình Đại Tắc Kè” đăng một dòng trạng thái vào rạng sáng:
“Là trai, say rượu hôm sau tôi nên gì?”
Bên dưới có rất nhiều bình luận, có người ngạc nhiên, cũng có người cho ý kiến.
Nhưng mà… ?
Còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì điện thoại đã reo. Là “Bạo Kim Tệ Trọng Đăng” gọi tới. Vừa nhấc máy, bên kia liền vang lên một tiếng quát:
“Châu Miên Miên, ai cho em cái gan dám uống rượu?! Anh đang đợi dưới lầu, mau xuống đây cho !”
Ngơ ngác một giây, tôi vội vàng chạy xuống lầu. Anh trai tôi đang đứng chờ ở đó, vẻ mặt đầy tức giận.
“Châu Miên Miên, em giỏi lắm rồi nhỉ? Nếu tối qua không gọi điện cho em, mà cùng phòng em đang say nghe máy…”
“Em đã là người trưởng thành rồi, uống chút rượu thì sao chứ?” Tôi bướng bỉnh ngắt lời.
Dù , trong lòng vẫn có chút lo lắng. Chắc đây chính là cái gọi là áp lực huyết thống.
“Em…”
“Chào trai.”
Anh tôi vừa định tiếp, thì bên cạnh đột nhiên có người lên tiếng. Cả hai cùng quay đầu lại thì trông thấy Tần Khê đang đứng ngoan ngoãn bên cạnh, liếc tôi rồi lại trai tôi.
Anh tôi nghẹn lời:
“Không phải, tôi đang dạy dỗ em mình, cậu đừng có phiền ở đây.”
Tần Khê khẽ , sang tôi:
“Chuyện của bọn mình, em chưa với trai sao?”
Nói rồi, ấy đưa cho tôi hộp cháo. Tôi ngơ ngác đưa tay nhận lấy.
Chuyện của… bọn mình? Đến một tiếng “ trai” cũng gọi luôn rồi?
“Chúng ta có chuyện gì?”
“Hai người có chuyện gì?”
Tôi và trai đồng thanh hỏi.
“Ồ, hôm qua bọn em đã ở bên nhau rồi.”
Tần Khê tôi với vẻ nghiêm túc, rồi bổ sung thêm:
“Là Miên Miên tỏ trước.”
Đồng tử của trai tôi đột nhiên giãn ra:
“Châu Miên Miên, em…”
“Châu Diệp!”
Phía sau vang lên một giọng nữ trong trẻo, ngay lập tức tôi biến mất.
Nhìn về phía phát ra giọng , thì ra là chị dâu đã đến. Anh trai tôi lập tức chạy theo chị dâu như một cún con:
“Xinh Xinh, em mệt không? Khát không?”
Tôi thực sự chịu thua tôi luôn rồi.
Nhưng thật sự là tôi tỏ trước sao? Theo tính cách của tôi, bị từ chối thẳng thừng như thế, chắc chắn không đời nào dám dày mặt đi tỏ lần nữa chứ?
Huống chi, Tần Khê còn rõ ràng rằng ấy không thích tôi cơ mà.
Nghĩ , tôi :
“Chẳng phải từng cả đời này sẽ không thích tôi sao?”
Tần Khê nhướn mày:
“Đó là vì không biết em chính là…”
Nghe đến đây, tôi có chút ngại ngùng. Dù sao thì tôi cũng đã biết chuyện này từ lâu, lại không với ấy.
“Thế còn chuyện ‘người thứ ba’ nghĩa là sao?”
“Hôm đó ở sân bóng, thấy Châu Diệp xoa đầu em, nên tưởng hai người là kiểu quan hệ đó.”
Tôi lại hỏi:
“Kiểu quan hệ đó là quan hệ gì?”
“Chính là quan hệ mà chúng ta đang có bây giờ.”
Ai hỏi cái đó chứ!
Tôi vẫn còn hơi tức vì lúc trước từ chối tôi quá dứt khoát. Nhưng khi vào gương mặt đẹp trai khiến người ta phải ngỡ ngàng kia, cơn giận của tôi đã tan biến hơn một nửa.
“Nhớ đồng ý cho ấy vào đội nhé.”
Tần Khê tiếp tục:
“Em đã rời đội rồi à?”
“Ừ.”
Dù gì thì tôi cũng phải giữ lời, đúng không?
Tần Khê tôi, : “Tốt.”
…
Tôi không biết “tốt” là tốt ở chỗ nào, có lẽ là vì tôi rời đội đúng lúc.
Bởi vì tối hôm đó, khi tôi đăng nhập lại, tôi nhận bốn cầu gia nhập đội. Mở ra xem thì thấy đó là Tần Khê, Hầu Nhàn, và hai người cùng phòng khác của họ.
Đây là có ý gì đây?
Thế là tôi gửi một tin nhắn riêng cho Tần Khê:
“Chuyện gì ?”
Anh trả lời:
“Anh đã theo lời em, đã đồng ý cho ấy vào đội, bọn không muốn ở lại đó nên cùng nhau rời đội rồi. Xin gia nhập lại.”
Tôi không nhịn bật .
Bạn thấy sao?