10
Buổi tối còn một tiết học nữa.
Tan học xong, tôi liền chạy về ký túc xá ngay để luyện tập. Không kịp ăn tối nên tôi pha mì tôm để lót dạ.
Khi đăng nhập vào game, tôi mới phát hiện Tần Khê cũng đang online.
Sau khi gửi lời mời chơi game cho “Bánh Mì Thịt Lừa Hạnh Phúc,” tôi mở gói mì tôm ra. Lấy bánh mì ra mới phát hiện, bên trong ngoài vài mẩu vụn mì, chẳng có gì cả. Gói gia vị của tôi đâu rồi?
Đang thầm chửi mình xui xẻo, màn hình máy tính lại sáng lên, hiện lên thông báo “Đối phương đã từ chối lời mời của .”
“…”
Lão Thiên Gia, ông đối xử với con vẫn thật là bạc bẽo, duyên phận của con còn mỏng hơn cả Bánh Mì Thịt Lừa. Nhưng tôi vẫn dày mặt nhắn tin cho Tần Khê:
“Đại thần, dẫn em đi mà, em đồng ý mọi thứ!”
Khoảng hai phút sau, khi tôi sắp từ bỏ thì nhận tin nhắn từ ấy:
“Vào đi.”
Sững sờ vài giây, tôi mới chấp nhận lời mời chơi game của .
Đây có thể coi là thành công bước tiếp theo không nhỉ?
Tần Khê dẫn tôi chơi game, người như ngóe, liên tiếp thắng năm trận. Có ấy đàn áp đối phương, thành tích của tôi cũng đẹp hơn hẳn.
Đang vui vẻ trong lòng thì nhận tin nhắn từ ấy:
“Tôi có một chiêu chắc chắn thắng, tiện thể dạy cho em nhé.”
Tôi phấn khích gõ trả lời:
“Được ạ!”
Anh ấy mở một trận game mới, rồi dẫn tôi đến một góc khuất, sau đó gửi một tin nhắn:
“Đợi đến khi đối phương mất cảnh giác, nấp ở đây mà úp sọt họ.”
Nói nãy giờ, hóa ra là chơi trò tiểu xảo…
Tôi trả lời:
“Học trưởng, như không hay lắm đâu.”
Anh ấy đáp lại ngay bốn chữ:
“Binh bất yếm trá.”
Tôi bật , rồi thấy ấy nhắn tiếp:
“Chuyện lúc nãy, vẫn tính chứ?”
Chuyện lúc nãy sao? Tôi mãi mới nhớ ra, ấy đang đến câu tôi đồng ý mọi thứ cho ấy.
Tôi gõ trả lời:
“Tất nhiên rồi.”
Nửa phút sau, Tần Khê gửi tin nhắn đến, chỉ vài chữ đơn giản:
“Giả tôi.”
Bạn ? Còn chỉ là “giả” ?
Tôi nhắn lại:
“Khi nào? Vì sao?”
Anh ấy trả lời ngay:
“Khi tôi cần. Cảm ơn, giờ đi ngủ đây.”
Tôi: …
Anh ấy thật sự lịch sự ghê nhỉ?! Nhưng mà, chơi game thôi mà sao lại bán cả mình đi thế này?
11
Cuối tuần về nhà, trai tôi đang chơi game trong phòng.
Nghỉ ngơi một lúc, tôi ngồi đối diện , cũng chuẩn bị mở một trận luyện tập. Vừa đăng nhập, đã nhận tin nhắn từ Tần Khê:
“Giả tôi, bắt đầu từ bây giờ.”
Nghe như đang đến giờ đi .
Tôi lề mề trả lời:
“Được.”
Anh ấy lại :
“Thêm tài khoản khác của tôi đi, ID là ‘Vô Tình Đại Tắc Kè’.”
Vô Tình Đại Tắc Kè?!
ID này… quen thuộc đến đáng sợ.
Tôi do dự hỏi:
“Tên này có thể trùng lặp trong game không?”
Tần Khê trả lời trực tiếp:
“Không.”
Tôi lại bối rối, tay vẫn tiếp tục gõ, tìm kiếm cái tên “Vô Tình Đại Tắc Kè”. Quả nhiên chỉ có một người dùng tên này. Vẫn như trước, trang cá nhân hiện lên đầy những danh hiệu danh giá.
Sau khi gửi cầu kết , ấy chấp nhận ngay lập tức.
Tôi không kìm hỏi:
“Tài khoản này, trước đây có bị hack bao giờ không?”
Tần Khê trả lời: “Chưa từng.”
Còn đang định hỏi thêm gì đó thì Tần Khê đã gửi lời mời chơi game, kéo tôi vào phòng. Khoảng mười giây sau, có người nữa vào phòng, khoan đã, ID đó trông sao quen thuộc thế nhỉ…
Không đúng! Đây hình như là ID của trai tôi…
Cũng đúng lúc đó, tôi nghe thấy giọng tôi :
“‘Đánh tôi thì người đó là chó’? Thật sự có người dùng cái tên ngớ ngẩn như thế à.”
Tôi suýt nữa ngã khỏi ghế.
Thật sự là tôi à?!
Chưa kịp phản ứng thì Tần Khê đã gửi một tin nhắn trong phòng:
“Lần trước là do bị hack tài khoản, tôi có rồi.”
Tự nhiên đầu tôi có chút ngứa ngáy, có vẻ như sắp thông minh hơn rồi.
Anh tôi nhắn lại:
“Anh , đừng lừa tôi, chơi game với cậu tôi cũng thấy sợ.”
Ngay sau đó, tôi nhận tin nhắn riêng của Tần Khê:
“Gọi tôi là ‘bảo bối’, ngay bây giờ.”
Mặt tôi lập tức đỏ bừng. Thật sự phải sao…
Tôi run rẩy gõ chữ:
“Bắt đầu thôi…”
Khi sắp gõ xong hai chữ “bảo bối” thì tôi bất ngờ đứng dậy, vui vẻ định ghé vào xem màn hình của tôi:
“Xem gì mà mặt đỏ thế?”
Tôi vội vàng gập laptop lại:
“Xem phim ấy mà, , em đi trước đây nhé.”
Rồi ba chân bốn cẳng ôm máy tính chạy về phòng, ừa ngồi xuống ổn định, từ ngoài cửa bỗng vang lên tiếng tôi uống nước rồi phun ra:
“Giới trẻ bây giờ đúng là…”
Tôi đặt tay lên ngực, mở máy tính ra xem, rồi sững sờ. Bởi vì tôi vừa gửi một câu trong khung chat của đội:
“Bắt đầu đi, bố ơi.”
Vừa rồi bị tôi cho hoảng, tay run nên nhấn nhầm. Thật muốn xuống dưới nhà mua cục đậu hũ đập đầu cho xong. Không cần đi thang bộ, cũng kkhông cần đi thang máy, trực tiếp bay xuống dưới luôn cho xong.
Tôi mở khung chat với Tần Khê, định giải thích gì đó, ấy đã bắt đầu trận đấu rồi.
Cả buổi chiều, tôi chơi trong trạng thái thần kinh căng thẳng run rẩy không thôi. Lúc kết thúc trận, tôi còn chưa gì thì Tần Khê đã gửi tin nhắn:
“Cảm ơn, lần sau không cần quá thế, không hay lắm.”
Hiểu lầm lớn rồi đây.
Tay tôi gõ chữ rồi lại xóa, xóa rồi lại gõ, không biết nên trả lời thế nào. Ngẫm nghĩ mãi mới nhận ra, Tần Khê đã offline mất rồi.
Không phải, ai muốn gọi cậu là “bố” chứ?!
…
Tối trở về trường, tôi nằm trên giường, suy nghĩ mãi không biết có nên kể cho Tần Khê chuyện trước giờ tôi dùng tài khoản của trai không.
Nhưng nghĩ đến ID mới của ấy… Chắc bây giờ ấy ghét tôi lắm nhỉ!
Không thể , không thể …
Tôi sẽ cố gắng theo đuổi ấy ngoài đời thực là mà?!
Còn trai tôi… lại càng không thể . Với tính cách của ấy, nếu biết người tỏ với mình là “Vô Tình Đại Tắc Kè” chính là Tần Khê, chắc chắn sẽ đến trường cầm loa phát thanh mà rao lên mất?!
Rối rắm trong lòng quá đi mất! Thôi cứ ngủ một giấc rồi tính sau .
12
Hôm nay là thứ Hai.
Giờ trưa tan học, trai nhắn tin kêu tôi mua chai nước đem đến sân bóng rổ. Tôi ôm chai nước đến nơi thì không thấy , lại thấy Tần Khê.
Xung quanh có khá nhiều người đang xem. Anh ấy mặc một chiếc áo thun trắng và quần short tối màu, thoải mái ném một cú ba điểm.
“Châu Miên Miên!”
Từ phía bên kia vang lên tiếng gọi. Tôi quay đầu lại , thì ra là tôi đang gọi.
Anh ấy mồ hôi nhễ nhại bước tới chỗ tôi. Tôi liếc một cái:
“Ở nhà lười như con mèo, hôm nay lại có hứng ra đây chơi bóng hả?”
Anh tôi nhướn mày, sang sân tập bên cạnh sân bóng rổ:
“Chị dâu em đang tập nhảy cổ vũ ở đó, để chị ấy xem trai tương lai của mình đánh bại Tần Khê như thế nào.”
Đánh bại… Tần Khê?
Tôi quay lại , thì ra người đang chơi bóng với Tần Khê chính là tôi.
Anh tôi xoa đầu tôi, :
“Anh vào sân đây, nhớ cổ vũ cho đấy.”
Tôi đồng ý rồi nhanh chân lẻn sang đội cổ vũ cho Tần Khê. Kết quả cuối cùng, Tần Khê thua với cách biệt chỉ một điểm.
Nhìn Tần Khê mồ hôi đầm đìa, tôi chạy tới đưa chai nước trong tay cho ấy, ngọt ngào :
“Học trưởng, uống nước đi.”
Anh ấy lau mồ hôi, gương mặt trắng trẻo ửng hồng, vừa đi về phía trước vừa lạnh nhạt :
“Cảm ơn, không cần, tôi có rồi.”
Tôi vội vàng bước lên vài bước, đuổi theo:
“Em đặc biệt mang cho mà, học trưởng!”
Tần Khê không nhận, Hầu Nhàn lại chạy tới, vui vẻ nhận lấy chai nước:
“Cậu ấy không cần thì tôi cần, cảm ơn em nhé.”
Thế là hai người một trước một sau rời đi. Thôi rồi, lần sau tôi sẽ tặng thứ mà ấy không có.
Anh tôi thay đồ xong cũng đi tới, giơ tay ra:
“Đưa đây.”
“Gì cơ?”
“Nước mà em mang cho đâu?”
Tôi theo bóng lưng của Tần Khê, thở dài một cái, rồi quay sang tôi :
“Trời nóng quá, bốc hơi mất rồi.”
“Này, Châu Miên Miên, em…”
“Anh mà thêm thì em mách bố mẹ đấy.”
“Em ngoan, thực ra bẩm sinh không thích uống nước mà.”
“…”
Bạn thấy sao?