Cuối tuần ở nhà một mình quá buồn chán nên tôi lén vào tài khoản game của trai.
Sau khi tôi bị bắn headshot 25 lần liên tiếp, cuối cùng đồng đội cũng không chịu nổi nữa mà bật mic.
“Chơi kém thế này, băng chân của bà tôi còn chơi hay hơn cậu.”
Tôi chột dạ mở mic lên, nhỏ giọng xin lỗi:
“Xin lỗi…”
Đầu bên kia im lặng vài giây rồi tắt mic đi.
Tối hôm đó, khi tôi lén vào tài khoản game của tôi một lần nữa thì thấy dòng trạng thái mới của ấy trong game:
“Đúng là đáng chết mà… (buồn)”
1
“Người số 3, đi phục kích ở cửa A.”
Trong mic vang lên giọng nam ấm áp.
Nhân vật trong game của tôi đứng xoay vòng tại chỗ, cảm thấy bối rối.
Cửa A hả, ở đâu….
Đang xem bản đồ thì màn hình đột nhiên tối sầm, hai chữ “Bị loại” hiện lên to đùng.
Lại bị bắn headshot rồi!
Nhìn vào bảng thành tích – 0/25/0, thậm chí không có nổi một pha hỗ trợ, tôi chỉ biết trong sự hoài nghi nhân sinh.
“Không phải cậu là gián điệp bên địch phái đến đấy chứ? Chơi kém thế này, băng chân của bà tôi còn chơi hay hơn cậu.”
Giọng từ mic vẫn tiếp tục vang lên.
Tôi mím môi, trong lòng thấy áy náy vì đã game của người ta, bèn mở mic lên nhỏ giọng xin lỗi:
“Xin lỗi…”
Sau một khoảng lặng chết người, đồng đội có ID “Vô Tình Đại Tắc Kè” tắt mic, rồi thoát khỏi phòng.
Thôi rồi, chọc cho người ta giận đến mức bỏ đi mất rồi.
2
Sau bữa tối, tôi ngồi trên sofa ăn trái cây, trong phòng thỉnh thoảng vang lên tiếng súng nổ cùng giọng quen thuộc.
“Người số 3, ở đó có hộp cứu thương, để lấy cho.”
“Khẩu súng này mạnh lắm, số 3, gửi vị trí cho cậu, qua lấy đi.”
“Ai dám đụng vào số 3 là chống lại !”
Anh trai tôi đúng là chơi game rất giỏi! Giỏi đến mức đồng đội cũng nhường tài nguyên cho ấy.
Đúng là tôi mà!
“Miên Miên, mang thuốc cảm cho con đi.” Đó là mẹ tôi .
Nghe lời, tôi nuốt trái cây xuống, cầm thuốc cảm đi đến phòng . Lúc tôi đẩy cửa vào thì nghe thấy tiếng súng càng vang lên rõ hơn.
Tôi đặt thuốc lên bàn:
“Châu Diệp, mẹ bảo uống thuốc.”
Hai ngày trước tôi đi uống rượu với bè, khi về thì bị cảm lạnh một trận, sáng ra thì giọng khàn hẳn.
Anh ấy chỉ tay vào bàn, ra hiệu tôi để đó. Tôi không gì, đặt xong rồi ra ngoài. Khi cánh cửa sắp đóng lại, tôi nghe thấy giọng của “Vô Tình Đại Tắc Kè”.
“Số 3, thật ra cậu chơi cũng giỏi mà, băng chân của bà tôi còn thua cậu.”
Nhớ đến huống ngày hôm qua, tôi không khỏi ngượng ngùng vài giây, cũng không dám với ấy là tôi đã bảng thành tích của nên đành phải rón rén mà đóng cửa lại.
Giờ chỉ còn hai tháng nữa là đến kỳ thi đại học, ba mẹ không cho tôi chơi game. Chỉ có thể cầu mong tôi đừng phát hiện ra quá sớm.
3
Anh trai tôi uống thuốc cảm xong thì đi ngủ. Lúc đó, tôi đã xong bài tập nên lén lút vào tài khoản game của .
Vừa vào game, người có tên “Vô Tình Đại Tắc Kè” liền gửi lời mời chơi game.
Nhưng tôi chơi dở quá, thôi thì… từ chối ngay cho lành.
Sau khi từ chối, tôi bấm vào trang cá nhân của ta. Nhìn thấy những danh hiệu danh giá đầy trên trang cá nhân, tôi không khỏi rùng mình.
Nếu người này là đối thủ của tôi, chắc chắn tôi sẽ bị bắn vỡ đầu ngya giât đầu tiên. Khi ánh mắt lướt qua phần trạng thái cá nhân, tôi ngẩn ra một chút.
Anh ta đã đăng một dòng trạng thái lên đó, chỉ vừa cách đây không lâu:
“Đúng là đáng chết mà… (buồn)”
Tôi không nhịn mà bật .
Đúng lúc đó, một tin nhắn trong game bật lên. Là từ Đại Tắc Kè.
“Vào đánh một trận ghép, dẫn cậu.”
Tôi liếc đồng hồ, rồi trả lời:
“Nếu tôi đội thua đừng chửi tôi nhé.”
“Tôi không những không chửi cậu, ai chửi cậu tôi sẽ chửi lại giúp cậu.”
4
Chỉ còn một tháng rưỡi nữa là đến kỳ thi đại học. Hôm ấy trai tôi đi công tác nên dẫn tôi ghé qua trường của .
Lúc đó, nữ thần của đang quay video quảng cáo cho trường. Anh trai khoanh tay chỉ vào mặc váy trắng trên sân khấu:
“Thấy không? Đó là chị dâu tương lai của em.”
Tôi liếc ấy một cái:
“Người ta có để mắt đến không?”
“Sao lại kiểu đó chứ?!”
Anh cũng liếc tôi một cái, rồi chỉ vào chàng trai mặc áo sơ mi trắng đứng bên cạnh nữ thần của :
“Người đứng bên cạnh đó, là kẻ thù không đội trời chung của , Tần Khê.”
“Hắn ta cũng xứng đứng cạnh chị dâu của chúng ta sao?”
Tôi theo ánh mắt sang thì thấy một chàng trai mặc áo sơ mi trắng đứng dưới ánh nắng, đang giơ cao chiếc cúp. Vẻ ngoài thanh tú đầy cuốn hút, đẹp đến mức không thể rời mắt.
“Anh có số liên lạc của hắn không? Em muốn giúp chửi hắn…”
“Không có, ai thèm quan tâm đến hắn chứ?”
Tần Khê vẫn đang phát biểu trên sân khấu, khuôn mặt mang nét điềm tĩnh tự tin. Chỉ có giọng của nghe có chút quen thuộc.
Có người hỏi:
“Tần học trưởng, năm nay đã năm ba rồi, bây giờ đã có người chưa?”
Anh chỉ lắc đầu đáp :
“Chưa.”
Trong lòng tôi tự nhiên dâng lên một quyết tâm mạnh mẽ.
Tôi, Châu Miên Miên, nhất định phải theo đuổi Tần Khê!
5
Gần đến kỳ thi đại học, tôi xong bài tập và định nghỉ ngơi một chút. Anh trai tôi cũng đã bận rộn với luận văn tốt nghiệp suốt hơn một tháng. Có vẻ gần đây mọi thứ đã sắp xong, cuối cùng cũng có thời gian rảnh rỗi.
Tôi đang thư thả ngồi trên sofa ăn trái cây thì bỗng nghe thấy tiếng tôi lớn từ phòng mình.
“Chết tiệt! Tôi là trai thẳng không thể thẳng hơn nữa đây!”
“Anh thích tôi?”
“Anh , cậu điên rồi à?”
Tôi đứng dậy, run rẩy như cây sậy, run run bước vào phòng thì thấy đang mở mic chuyện với ai đó.
“Tôi không bị hack tài khoản.”
“Người bị gọi là con chính là cậu đó, đây là trai chính hiệu! Không tin tôi gửi ảnh cho cậu xem?”
Tôi hơi chột dạ, sau đó ghé vào cửa hỏi nhỏ:
“Anh, có… có chuyện gì thế?”
Anh tôi đang tức không chịu nổi:
“Một người trong game, tên là Đại Tắc Kè, khăng khăng là con , còn tỏ với nữa.”
Sau một lúc im lặng, tôi lặng lẽ rời khỏi phòng.
Xin lỗi, Tắc Kè… Chờ khi tôi thi đại học xong, nhất định sẽ mang cái mạng nhỏ của mình đến xin lỗi .
6
Ngày kết thúc kỳ thi đại học, ba mẹ dẫn tôi đi mua máy tính và điện thoại mới.
Vừa về đến nhà, việc đầu tiên tôi là tải game đó về, sau đó nhanh chóng đăng nhập vào tài khoản của trai và mở trang cá nhân của “Vô Tình Đại Tắc Kè.”
Anh ấy đã hơn nửa tháng không online. Dòng trạng thái gần nhất vẫn dừng lại ở ngày ấy tỏ với trai tôi.
Là vào rạng sáng hôm đó, khoảng hai giờ. Anh ấy đăng hai dòng trạng thái.
“Vừa bị hack tài khoản, xin lỗi mọi người.”
Mười phút sau, đăng thêm một dòng nữa.
“Tài khoản này đã bán.”
Tôi lướt chuột xuống, lặng im không thốt nên lời. Anh ấy thậm chí đã bán cả tài khoản game của mình luôn rồi… Đúng là cảm giác tội lỗi đầy đầu mà.
Nhưng ấy đã bán cả tài khoản rồi, tôi phải giải thích thế nào đây?
Thôi, cứ coi như bỏ qua .. ..
Từ đó tôi không bao giờ vào lại tài khoản của trai nữa, mà tự mình tạo một tài khoản riêng.
Ngày có kết quả thi đại học, tôi ôm máy tính hồi hộp chờ đợi cả buổi, sau khi thấy kết quả hiển thị trên màn hình, tôi vui sướng tột độ mà nhảy cẫng lên. Kết quả rất lý tưởng, tôi cũng đã đạt nguyện vọng mà thi đậu vào trường của Tần Khê.
Trên con đường giành lấy nam thần thì xem như tôi đã thành công bước đầu tiên rồi, ngày kéo người về tay thì chỉ là chuyện sớm muộn!
Bạn thấy sao?