5
Mắt ta sáng lên, lập tức hỏi dồn: “Thật à? Công ty nào? Cũng ở Dung Thành đúng không? Anh biết ngay mà, em chắc chắn sẽ theo thôi!”
Sự chắc chắn đầy tự tin trong giọng ấy khiến tôi thấy vô cùng chướng mắt.
“Không phải Dung Thành.” Tôi lắc đầu. “Là Thâm Thị, chương trình Thanh Vân của Tằng Vân.”
Nụ trên gương mặt Chu Vũ lập tức đông cứng.
Anh ta sững người vài giây, sau đó lên :
“Hứa Nguyện, em đừng nữa. Tụi mình từng bị Tằng Vân loại rồi còn gì?”
“Em không .”
Tôi đưa điện thoại ra, để ta tận mắt thấy email báo trúng tuyển.
Máu trên mặt Chu Vũ như rút sạch.
Anh ta dán mắt vào màn hình, kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần, rồi mới khó tin ngẩng đầu lên:
“Sao… sao lại ? Sao họ lại chỉ gọi cho em?”
“Chắc là… em hợp với cầu của họ hơn chăng.”
Tôi thu lại điện thoại, giọng điềm tĩnh.
Câu đó như đâm trúng ta, khiến giọng lập tức cao vút lên: “Thế sao em không với ? Em đã quyết định đi Thâm Thị từ sớm mà vẫn giấu ? Em thấy chơi vui lắm đúng không?”
Nhìn bộ dạng kích ấy của ta, tôi chỉ cảm thấy buồn .
“Chu Vũ, lúc quyết định đi Dung Thành, có hỏi ý em không? Lúc với Trương Tuyên trong phòng trà rằng em không thể sống thiếu , có nghĩ tới cảm nhận của em không?”
Cuối cùng, tôi đã đem sự thật của ngày hôm đó, đặt thẳng trước mặt Chu Vũ.
Sắc mặt ta lập tức tái nhợt.
Anh há miệng, không nổi một câu hoàn chỉnh, ánh mắt tràn đầy hoảng loạn và chột dạ.
“Anh… chỉ đang với tụi nó thôi…” — Anh lắp bắp giải thích.
“Thật sao?”
Tôi bật lạnh lùng: “Nhưng tôi lại tưởng là thật. Vậy nên, tôi đã quyết định tự mình đến Thâm Thị, để xem liệu tôi có sống nổi hay không.”
Tôi cầm lấy hai vé xem phim trên bàn, đưa trả cho ta.
“Phim đó, tự đi xem đi. Hoặc, rủ Giang Tâm đi cùng. Tôi nghĩ, ta chắc chắn sẽ rất vui lòng.”
Nói xong, tôi không buồn thêm một lần nào nữa, quay người trở về phòng, đóng cửa lại thật mạnh.
Bên ngoài, là một khoảng lặng chết chóc.
Ngày lễ tốt nghiệp, trời trong xanh nắng đẹp.
Chúng tôi mặc lễ phục cử nhân, chụp ảnh khắp nơi trong khuôn viên trường, cố gắng lưu giữ lại từng góc ký ức của bốn năm tuổi trẻ.
Tôi và Chu Vũ — không có một tấm ảnh chung nào.
Từ sau lần thẳng thắn hôm đó, chúng tôi hoàn toàn rơi vào chiến tranh lạnh.
Anh ta nhiều lần tìm tôi chuyện, đều bị tôi từ chối.
Kết thúc buổi lễ là tiệc chia tay của cả lớp.
Trên bàn ăn, mọi người cụng ly, chúc nhau tương lai rộng mở, chia tay nơi giang hồ gặp lại.
Không khí vừa náo nhiệt, vừa man mác buồn.
Đến lượt từng người chia sẻ dự định tương lai, Chu Vũ đứng dậy, nâng ly rượu, ánh mắt thì chằm chằm về phía tôi.
“Tôi đã ký với một công ty ở Dung Thành.” — Giọng khàn khàn.
Cả đám lập tức quay lại tôi.
Ai cũng biết, tôi và Chu Vũ từng là cặp đôi ổn định nhất lớp, suốt bốn năm không rời nửa bước, nên tốt nghiệp thì dĩ nhiên cũng sẽ đi chung một con đường.
Trương Tuyên lập tức vỡ bầu không khí: “Chị dâu chắc chắn cũng theo Vũ về Dung Thành rồi chứ gì! Phu xướng phụ tùy mà!”
Chu Vũ không phủ nhận, chỉ im lặng tôi chằm chằm, như thể đang đợi tôi mềm lòng, bỏ qua tất cả những chuyện đã xảy ra.
Tôi đối mặt với ánh mắt của mọi người, chậm rãi đứng dậy, nâng ly nước trái cây trước mặt.
“Tôi chúc Chu Vũ thuận lợi ở Dung Thành.”
Tôi dừng lại một nhịp, rồi mỉm tiếp:
“Còn tôi, đã nhận offer từ chương trình Thanh Vân của Tằng Vân. Tuần sau sẽ đến trụ sở chính tại Thâm Thị để báo danh.”
Câu vừa dứt, cả phòng tiệc bỗng lặng như tờ.
Ai nấy đều chết sững, gương mặt đầy vẻ kinh ngạc và khó tin.
Chu Vũ thì tái mét, tay cầm ly rượu run lên, các đốt ngón tay trắng bệch, gân tay nổi rõ.
“Hứa Nguyện…” — Anh ta nghiến răng, từng chữ bật ra từ kẽ răng.
Tôi không thèm để ý, quay sang hướng thầy chủ nhiệm, nâng ly: “Thầy Vương, ly này em xin kính thầy. Cảm ơn thầy đã dìu dắt chúng em suốt bốn năm qua.”
Tôi uống cạn ly, nuốt hết mọi cảm vào trong lòng.
Nửa sau bữa tiệc, không khí trở nên ngượng ngùng thấy rõ.
Chu Vũ uống liên tục, chẳng mấy chốc đã say khướt.
Còn tôi, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, vẫn vui vẻ với bè.
Kết thúc buổi chia tay, Chu Vũ mấy người dìu đến KTV, rồi nôn mửa tơi tả trước cửa.
Tôi kéo Tống Văn định gọi xe rời đi, thì bị ta túm chặt cổ tay.
Hai mắt đỏ ngầu, mùi rượu nồng nặc:
“Hứa Nguyện, em nhất định phải tuyệt đến sao? Bốn năm cảm, bỏ là bỏ à?”
“Buông tay.” — Tôi lạnh lùng hất tay ta ra.
ĐỌC TIẾP:
Bạn thấy sao?