1
Gần tới ngày tốt nghiệp, tất cả mọi người đều đã nhận offer, chỉ còn tôi và trai – Chu Vũ – là chưa quyết định.
Chúng tôi đã chuẩn bị suốt bốn năm chỉ để vào Thâm Thị.
Vậy mà hôm nay, tôi lại nghe câu chuyện của và trong phòng trà.
“Cũng ghê đấy chứ, vì con bé thực tập sinh kia mà từ chối Thâm Thị để ký hợp đồng với Dung Thành à?”
“Còn Hứa Nguyện thì sao? Hai người chẳng từng thề non hẹn biển, là nhất định phải vào Thâm Thị cùng nhau mà?”
Chu Vũ khẽ : “Không sao, ấy vốn không có chính kiến.”
“Chờ tôi quyết xong rồi, ấy tự khắc sẽ theo thôi. Dù sao ở Thâm Thị, một mình ấy cũng không sống nổi.”
Tay tôi khựng lại giữa không trung, ly nước vẫn còn ấm.
Tôi đứng đó rất lâu, rồi lặng lẽ quay người rời đi.
Hôm đó, tôi không hỏi chuyện tìm việc như thường lệ, cũng không còn bàn với về kế hoạch tương lai.
Tôi không buồn như mình tưởng. Bình tĩnh tiếp tục gửi hồ sơ xin việc ở Thâm Thị.
Tôi hiểu, có những người cuối cùng cũng không thể đi cùng nhau đến hết con đường.
Trong phòng, Trương Tuyên có vẻ khó hiểu: “Không có chính kiến? Không thể nào. Tớ thấy Hứa Nguyện rất có chính kiến đấy chứ. Mấy dự án trước đều là ấy thức đêm phương án mà?”
Chu Vũ bắt đầu tỏ ra thiếu kiên nhẫn: “Khung và ý tưởng đều do tôi quyết. Cô ấy chỉ hợp người thực hiện. Bảo slide thì , chứ đến lúc quyết định, có lần nào ấy không nghe theo tôi?”
Anh ngừng lại một lúc, rồi giọng càng lạnh hơn: “Huống hồ rời xa tôi, ấy còn gì? Vào Thâm Thị sống một mình, chưa đến ba tháng là lại khóc lóc quay về tìm tôi thôi. Chi bằng tôi dắt ấy theo luôn đến Dung Thành, đỡ phiền phức.”
Trương Tuyên có vẻ bị thuyết phục, tặc lưỡi cảm thán:
“Đỉnh thật đấy Vũ, trái có người, phải cũng có người, hưởng phúc như vua ấy.”
Tay tôi lại khựng giữa không trung.
Nhiệt từ ly nước truyền qua đầu ngón tay, không thể sưởi ấm cái lạnh đang lan dần trong tim.
Thì ra, trong mắt , tôi chỉ là một kẻ phụ thuộc không thể sống thiếu .
Tôi đứng rất lâu, rồi lặng lẽ quay người rời đi.
Trở về chỗ ngồi, màn hình máy tính vẫn sáng, hiển thị bản CV tôi đã sửa tới sửa lui cả trăm lần để gửi tới Thâm Thị.
Từng câu từng chữ như đang nhạo sự ngây thơ của tôi.
Tôi và Chu Vũ đã nhau từ năm nhất.
Khi ấy, chúng tôi đứng trên sân thượng cao nhất của thư viện, chỉ vào ánh đèn mờ xa của thành phố.
Chu Vũ nắm tay tôi : “Hứa Nguyện, chúng ta cùng đến Thâm Thị nhé. Đó là nơi gần giấc mơ nhất, chúng ta sẽ tạo dựng tương lai của mình ở đó!”
Tôi gật đầu thật mạnh, ánh sao trong mắt còn sáng hơn cả đèn thành phố.
Vì mục tiêu chung ấy, tôi từ bỏ suất học lên thẳng cao học, từ chối công việc ổn định mà bố mẹ đã sắp xếp ở quê nhà.
Chúng tôi cùng nhau cày thư viện, săn thực tập, thức trắng đêm hoàn thành dự án.
Tôi tưởng chúng tôi là một cặp nhau sâu đậm, là tri kỷ tâm hồn, là những người đang chạy về phía tương lai giống nhau.
Tôi chưa bao giờ hoài nghi rằng trong lời “chúng ta” của , liệu có thực sự tồn tại hai con người bình đẳng hay không.
Cho đến khoảnh khắc vừa rồi.
5 giờ chiều, Chu Vũ nhắn tin cho tôi: [Bé , tối nay em muốn ăn gì? Anh đặt trước cho.]
Tôi chằm chằm vào tin nhắn ấy rất lâu, không trả lời.
Điện thoại bỗng bật lên một thông báo: [Mùa tốt nghiệp cũng là mùa chia tay.]
Tôi chằm chằm vào dòng chữ đó, sững người vài giây, rồi bật khe khẽ.
Cười cái câu sáo rỗng mà trước đây tôi từng khinh thường, giờ lại mô tả chuẩn xác đến lạnh người kết cục của chính tôi.
Thì ra tôi và Chu Vũ, cuối cùng cũng không tránh khỏi quy luật thường ấy.
Ngón tay nhẹ lướt qua màn hình, tin nhắn biến mất.
Tôi không hề luyến tiếc, tiếp tục lọc cơ hội việc ở Thâm Thị trên trang tuyển dụng.
Tôi đã nỗ lực đến tận bây giờ, là để leo lên đỉnh núi của chính mình, chứ không phải để chạy theo sau lưng bất kỳ ai.
Nếu ấy đã chọn xuống xe giữa đường để lên một chuyến tàu khác, thì điều duy nhất tôi có thể , là chúc ấy một hành trình suôn sẻ.
Còn tôi, con đường của riêng mình, sẽ tiếp tục lao về phía trước.
Anh có lựa chọn của , tôi có nơi mình khao khát hướng tới.
Chúng ta, chỉ đi chung đến đây thôi.
Bạn thấy sao?