Tạ Tiêu vừa bước vào, lều trại lập tức trở nên chật chội.
Tôi cuộn mình trong chăn, co ro ở một góc, còn cậu ta thì thản nhiên cởi áo khoác.
Từng lớp một, áo ngoài, áo len, áo sơ mi…
Áo sơ mi?!
Tôi lập tức cảnh giác, giơ tay chặn cậu ta lại: “Cậu định gì? Ở đây lạnh lắm!”
Cậu ta nghiêng đầu, lười biếng : “Tôi thấy nóng.”
Rồi ánh mắt dừng trên chiếc áo len cổ cao của tôi, nhướng mày: “Cậu mặc cả áo cổ cao ngủ, cậu không nóng à?”
Cậu ta khẽ đưa tay, chạm vào cổ tôi.
Tôi theo phản xạ co rụt lại, tê dại đến mức suýt nhảy dựng lên.
Giọng cậu ta chậm rãi, mang theo ý : “Cậu có thể mặc ít đi, hoặc… tôi giúp cậu cởi bớt?”
Tôi hoảng loạn kéo chăn lên che kín người, vội vàng cầu xin tha thứ: “Chúng ta vừa mới giải quyết hiểu lầm, có thể cho tôi chút thời gian để thích ứng không?”
Cậu ta tôi, ánh mắt tràn đầy nguy hiểm:
“Cậu biết viết bốn chữ ‘ gương liền lại’ không? Biết viết năm chữ ‘xa nhau càng thêm nồng’ không?”
Tôi hoàn toàn không muốn biết!
Tôi bò sang mép lều, định chuồn trước khi huống vượt tầm kiểm soát.
Nhưng cậu ta nhanh hơn, cánh tay dài đưa ra, kéo tôi lại, ôm chặt trong lòng.
Cậu ta vùi mặt vào tóc tôi, giọng trầm thấp: “Đừng , tôi chỉ ôm một lát thôi.”
Cảm giác quen thuộc.
Lồng ngực cậu ta vững chãi, cánh tay mạnh mẽ, nhiệt độ cơ thể truyền đến, khiến tôi không tự chủ mà dần thả lỏng.
Rồi tôi nghe thấy cậu ta thì thầm bên tai:
“Lúc chia tay cậu, tôi đã nghĩ… liệu có ai khác cũng ôm cậu như thế này không.”
Tôi im lặng một lát, rồi khẽ : “Không có.”
Làm sao có thể có chứ?
Khi đã từng có một Tạ Tiêu, tôi không còn thích ai khác nữa.
Cậu ta bật , giọng hơi khàn:
“Nhưng khi đó, tôi lại ghen đến phát điên vì cái kẻ tưởng tượng đó.”
Cậu ta chỉ đơn giản ôm tôi, mãi đến khi hơi thở bình ổn lại, mới nới lỏng vòng tay.
Mới vài phút trước tôi còn sợ hãi đến mức không ngủ , khi có cậu ta bên cạnh, tôi lại cảm thấy an toàn một cách kỳ lạ.
Cơn buồn ngủ ập đến, tôi dần dần thiếp đi.
Tôi mơ thấy năm mười bảy tuổi.
Hôm đó là sinh nhật của tôi.
Vừa hay lại trùng với đợt huấn luyện thi đấu, tôi vùi đầu vào sách vở, quên mất cả thời gian.
Nửa đêm, tôi nhận tin nhắn từ Tạ Tiêu.
Cậu ta trèo tường vào ký túc xá, lén mang bánh kem đến cho tôi.
Chúng tôi đốt nến, đúng lúc đó, bảo vệ phát hiện ánh sáng, vội vàng đi kiểm tra.
Tôi hốt hoảng định thổi tắt nến, Tạ Tiêu không đồng ý, kiên quyết bắt tôi cầu nguyện trước.
Tôi hấp tấp ước nguyện rồi thổi nến.
Ngay giây phút nến tắt, cửa phòng bị đẩy ra.
Tạ Tiêu kéo tôi, nhảy qua cửa sổ, trốn vào bụi cây.
Bảo vệ cầm đèn pin soi đi soi lại, cuối cùng mang bánh kem của tôi đi vứt.
Tôi thở phào nhẹ nhõm vẫn thấy tiếc nuối.
Đang định đứng dậy thì bị Tạ Tiêu kéo lại.
Cậu ta thì thầm bên tai tôi:
“Tôi vừa lén nếm một miếng, cậu có muốn thử không?”
Tôi còn chưa kịp trả lời, cậu ta đã cúi xuống.
Vị ngọt tan ra giữa môi răng.
Hương vị dâu tây dịu dàng, lẫn với nụ hôn của tuổi mười bảy.
Tôi bị tiếng reo hò tỉnh giấc.
Mơ màng một lúc, tưởng mình vẫn đang ở cái tuổi mười bảy ngây ngô ấy.
Chưa kịp nghĩ ngợi gì, tôi theo bản năng nhào tới, ôm lấy cổ Tạ Tiêu.
Cậu ta cứng đờ.
Lúc này tôi mới tỉnh táo lại, nhận ra mình vừa gì.
Nhưng đã quá muộn, tôi đang bị cậu ta ép vào một góc lều trại, ánh mắt cậu ta sâu thẳm, nguy hiểm vô cùng.
“Ăn đậu hũ của tôi, không để lại chút ‘tiền tip’ nào à?”
Bên ngoài, mọi người đang ồn ào hét lên: “Có sao băng kìa!”
Còn trong lều trại, chỉ có đôi mắt sáng hơn cả sao băng của Tạ Tiêu.
Đêm đó, tôi không thấy sao băng, chỉ thấy đầy trời sao vàng lấp lánh.
Hóa ra chỉ mới chạm nhẹ mà đã có thể khiến tôi mệt mỏi đến mức này.
7
Trong bữa tối, mẹ tôi bất ngờ nhắc đến Tạ Tiêu.
“Hôm đi đám cưới, có phải nó kéo con ra ngoài không?”
Tim tôi lỡ một nhịp, cố gắng giữ bình tĩnh: “À… ừm…”
Trong lòng thì cuống cuồng nghĩ cách sao để thú nhận với bố mẹ về chuyện tôi và Tạ Tiêu.
Ai ngờ mẹ tôi lại tiếp: “Mẹ có hỏi thăm mẹ của nó rồi. Bà ấy bảo thằng bé có một cũ mà nó mãi không quên. Mẹ thấy hai đứa không hợp nhau đâu.”
Tôi suýt sặc.
Mẹ ơi, cái “ cũ” mà nó mãi không quên đang ngồi ngay trước mặt mẹ đây này…
Mẹ gắp cho tôi một miếng sườn, tiếp tục : “Nghe hai đứa nhau từ cấp ba, may mà con ngoan ngoãn, chứ đương sớm thì sao đỗ A Đại?”
Tôi im lặng gặm sườn, tiện thể dẹp luôn kế hoạch thú nhận.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
Không sao, còn nhiều thời gian mà, Tạ Tiêu à.
Bố tôi đang húp canh, cũng chen vào: “Nếu con thích mấy cậu đẹp trai, chỗ bố vừa có một thanh niên mới vào cũng khá lắm. Để bố sắp xếp cho hai đứa gặp mặt nhé?”
Tôi suýt nuốt không trôi cơm.
Bố tôi còn tưởng tôi buồn, liền khuyên nhủ: “Buông bỏ kịp lúc là một điều tốt. Nhớ rằng, trên đời này chẳng thiếu gì hoa thơm cỏ lạ, con tuyệt đối không nên vướng vào chuyện cũ.”
Không lâu sau, tôi gặp “thanh niên tài giỏi” mà bố tôi nhắc đến.
Tên ta là Đường Hà, du học về, nghiên cứu.
Đúng thật là rất đẹp trai, trông có vẻ chẳng có hứng thú gì với tôi.
Mà thôi, cũng chẳng sao cả. Tôi chỉ thích mỗi Tạ Tiêu thôi!
Lúc ấy, Tạ Tiêu nhắn tin hỏi tôi đang ở đâu.
Tôi nghĩ một lúc, quyết định bịa một lý do để che giấu.
Tuyệt đối không thể để cậu ta biết bố mẹ tôi không ủng hộ, thậm chí còn muốn gán ghép tôi với người khác.
Với tính cách của cậu ta, rất có thể sẽ xách quà đến tận nhà tôi để ra mắt bố mẹ.
Tôi và Đường Hà trò chuyện vài câu, rồi mỗi người một tâm trạng riêng.
Tôi vô thức chằm chằm vào chiếc khuy áo trên cổ tay ta—một cặp đá mắt mèo màu tím nhạt, khá tinh tế.
Bất giác, tôi bắt đầu nghĩ có nên mua cho Tạ Tiêu một đôi giống không.
Sắp đến sinh nhật cậu ta rồi.
Đang suy nghĩ miên man, bỗng có người bước nhanh tới, gõ ngón tay lên bàn.
Tôi ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt giận dữ đến mức như muốn phun ra lửa của Tạ Tiêu.
Vậy mà cậu ta vẫn giữ nụ , từng chữ như nghiến răng ra:
“Không phải bảo là bận nghiên cứu khoa học sao? Khoa học đâu?”
Đường Hà bình tĩnh quan sát một lát, rồi hỏi: “Vị này là?”
Người đáng lẽ phải trả lời là tôi, Tạ Tiêu đã cướp lời trước:
“Tôi là trai ấy!”
Đường Hà nhướng mày, không tỏ rõ cảm .
Tôi xấu hổ vô cùng, sợ Đường Hà về mách với bố, vội vàng chữa cháy:
“Cậu ấy thôi! Tôi… tôi độc thân mà! Ha ha ha…”
Gương mặt Tạ Tiêu tối sầm lại, ngón tay đang nắm lấy cổ tay tôi vô thức siết chặt hơn.
Đường Hà liếc qua thản nhiên : “Cô ấy sẽ đau đấy.”
Tạ Tiêu lập tức buông tay, lại cầm lấy cổ tay tôi, nhẹ nhàng xoa nắn.
Thế , ngay sau đó, cậu ta lạnh lùng : “Bạn tôi, tôi tự biết xót.”
Đường Hà khẽ .
Anh ta vốn không có hứng thú với tôi, rõ ràng rất tinh tế.
Không biết ta ra điều gì từ tôi và Tạ Tiêu, cuối cùng vẫn giữ lễ độ, hỏi tôi có cần ta đưa về không.
Tôi vội vàng xua tay: “Không cần không cần!”
Anh ta gật đầu, quay người rời đi, tôi lại bất giác gọi với theo:
“ Đường Hà… có thể… đừng với bố tôi không?”
Anh ta gật đầu tùy ý, đi mất.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay lập tức, mặt bị ai đó giữ chặt.
Gương mặt Tạ Tiêu kề sát, giọng điệu bực bội:
“‘ Đường Hà … Sao chưa từng nghe cậu gọi tôi là ‘ Tạ Tiêu ?”
Đúng thật.
Trước đây chuyện gì cũng , lại không dám gọi cậu ta là “”.
Gọi ai khác thì chẳng sao, chỉ là với cậu ta, hai chữ này nghe có vẻ… xấu hổ quá mức.
Tôi còn đang lúng túng thì cậu ta đã phát cáu, bỏ tay tôi ra, sải bước đi thẳng.
Tôi vội đuổi theo, vừa bám lấy cậu ta vừa nịnh nọt.
Cậu ta lạnh mặt: “Buông ra.”
Tôi lắc đầu, không buông. Ngốc mới buông.
Cậu ta mặc kệ tôi, cứ thế kéo tôi đi.
Ngoài trời tuyết rơi dày, tôi liền trượt xuống, ôm chặt lấy chân cậu ta.
Không để ý đụng phải thứ gì đó.
Tạ Tiêu cứng đờ, nghiến răng: “Di chuyển tay xuống dưới đi!”
Tôi ấm ức cậu ta, cố nín nhịn, cuối cùng lại rưng rưng nước mắt.
Tạ Tiêu lập tức dịu giọng, đổi sang dỗ dành:
“Rõ ràng là cậu đi gặp người khác, nếu đổi lại là tôi, chắc cậu sẽ lột da tôi mất đúng không?”
Tôi bất giác nhớ lại hồi cấp ba, có lần tôi nghe đồn cậu ta đi uống trà sữa với một xinh đẹp.
Tôi hùng hổ chạy đến, kết quả phát hiện người ngồi đối diện cậu ta là dì ruột.
Lúc đó, tôi lập tức thay đổi sắc mặt, giả vờ nghiêm túc:
“Tạ Tiêu, sao bài tập Vật lý của cậu lại chưa nữa ?”
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
Cậu ta suýt phì vẫn phối hợp:
“Làm ngay đây.”
Sau đó, tôi dì ruột của cậu ta tận dặn dò:
“Cháu phải giúp Tạ Tiêu học tập tốt đấy nhé!”
Chỉ nhớ lại thôi mà tôi đã thấy xấu hổ không chịu nổi.
Nghĩ đến chuyện đó, nước mắt lập tức biến mất.
Tạ Tiêu kéo tôi đứng dậy, tôi phát hiện chân mình lạnh buốt.
Cúi xuống , tuyết đã ngấm vào trong giày.
Tôi sắp khóc rồi đây.
Tạ Tiêu tôi chằm chằm, như không :
“Gọi một tiếng Tạ Tiêu, tôi sẽ cõng cậu.”
Tôi thà đi chân trần trên tuyết còn hơn.
Vừa lếch thếch bước đi, vừa tự an ủi bản thân.
Chưa đi mấy bước, cậu ta khẽ thở dài, không không rằng bế thốc tôi lên lưng, càu nhàu:
“Quản Nhĩ, cậu cứ cố khiến tôi tức giận phải không?”
Bạn thấy sao?